• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào đông, thời tiết Hàng Bắc càng lúc càng lạnh.



Thẩm Thượng đứng bên cạnh của sổ thủy tinh sát đất, quan sát ngựa xe như nước và non sông tươi đẹp bên dưới.



Cậu thở ra một hơi lạnh, xoa xoa đôi bàn tay, xoay người vào phòng của mình, lấy nước thuốc từ tủ đầu giường, giống như cam chịu một hơi uống hết, sau đó nằm lại trên giường, cuộn tròn mình lại đến cực hạn.



"Ừ..." Tiếng rên rỉ đứt quãng từ khóe miệng thoát ra, là một Omega bị Alpha đánh dấu.



Trong kỳ động dục có thể dùng thuốc ức chế mà chống đỡ đến mức này, đã là vô cùng miễn cưỡng còn có may mắn.



Nhất định...nhất định phải sống qua đêm nay!



Không thể đi quấy rầy Ngôn Đỉnh...Không thể mang đến phiền phức cho anh.



Thẩm Thượng thầm nghĩ, vừa thô bạo với mình, vừa hung hăng cắn mu bàn tay mình, mùi máu tươi tan ra trong miệng, ý thức của cậu càng ngày càng yếu đi, ánh mắt càng lúc càng đục ngầu, trong cả căn phòng khách, pheromonec nồng đậm, không khỏi kêu gào muốn Ngôn Đỉnh an ủi.



Trong quán rượu, ánh mắt của cậu trai trẻ không ngừng do dự trong bóng tối, tìm kiếm con mồi đêm nay.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Anh ta liếc nhìn trúng Ngôn Đỉnh trên ghế dài, không chỉ bởi vì vẻ ngoài nổi bật của đối phương, mà còn vì trang phục và trang sức trên người anh, tinh sảo lại sang quý.



"Thích?" Ngôn Đỉnh nhếch môi mỏng lên, cười như không cười, trong mắt lộ vẻ mỉa mai không thèm để ý đến, thợ săn đều xuất hiện như con mồi, anh mới là người thắng lớn nhất đêm nay.
















Nói xong, anh tháo đồng hồ xuống, nhét vào trong tay cậu con trai, sát lại gần, ghé vào lỗ tai nói nhỏ: "Chỉ cần cậu hôm nay theo giúp tôi một đêm."



Cậu trai xấu hổ đỏ mặt, nhưng trên mặt vẫn là sự mừng rỡ khó che giấu.



Câu trai nhu thuận dựa vào trong ngực Ngôn Đỉnh, tinh tế vuốt ve chiếc đồng hồ nổi tiếng giá trị mấy tỷ này.



"Ngôn tổng, anh ra tay với người ngoài xa xỉ như vậy, sao mỗi lần gặp người trong nhà của anh kia, lại cực kỳ keo kiệt?" Trong bữa tiệc có người không thức thời mà đùa giỡn.



Sắc mặt Ngôn Đỉnh bỗng nhiên biến đổi, nhưng rất nhanh đã thờ ơ mà nói: "Tự cậu ta hèn hạ, cho cậu ta cái gì cũng không cần."



"A, đi theo Ngôn tổng không cầu những cái này, cậu ta cầu cái gì?" Có người kinh ngạc.



Hứa Hạo âm thầm thở dài, ý vị thâm trường nói: "Cậu ta cầu cái gì, sợ là cả đời này mấy người cũng không hiểu."



"Người ta cũng đã đi theo anh sáu bảy năm rồi, nửa năm nữa Tưởng Hằng về nước, anh định xử lý cậu ta thế nào?"



Cả khuôn mặt của Ngôn Đỉnh không tự chủ được trùng xuống, nghiêm mặt nói: "Hứa Hạo, cậu cứ phải nhắc đến chuyện đó lúc này sao?"



Hứa Hạo buông tay, giơ chén rượu lên không nói thêm gì nữa, ánh mắt lại vô cùng sâu.



Ngôn Đỉnh uống dữ dội, uống đến nửa hiệp sau, căn bản đã say không biết trời trăng, Hứa Hạo đỡ Ngôn Đỉnh, lướt danh bạ trong điện thoại của anh, nhưng điện thoại còn chưa gọi được, đã bị Ngôn Đỉnh lấy lại: "Tôi…Tôi không say...Tiếp tục...Tiếp tục uống..."
















Hứa Hạo nhíu mày: "Không uống, tôi gọi điện thoại cho Thẩm Thượng, để cậu ấy đến đón anh."



"Không cần." Rượu cồn tê dại đầu lưỡi của Ngôn Đỉnh, nhưng đầu óc của anh vẫn tỉnh táo như trước: "Cậu ấy...cậu ấy không đến được."



"Hả?"



"Hôm nay là kỳ động dục của cậu ấy, cậu ấy không đến được." Ngôn Đỉnh nấc một cái, kéo cậu trai trẻ lại, vừa hôn vừa cọ lên mặt cậu trai trẻ: "Đi, dìu anh về khách sạn, hôm nay anh phải làm cậu đến sinh con."



"Ngôn Đỉnh!" Hứa Hạo túm Ngôn Đỉnh lung la lung lay lại, thấp giọng nói: "Con mẹ nó bình thường anh hồ đồ thế nào tôi không quan tâm, nhưng hôm nay nếu như là thời gian đặc thù của Thẩm Thượng, anh không ở bên cạnh cậu ấy, cậu ấy rất nguy hiểm!"



Ngôn Đỉnh tránh khỏi tay Hứa Hạo, giễu cợt nói: "Sao thế? Cậu đau lòng cậu ta thì cậu đi giúp cậu ta đi, cũng không phải là lần đầu, cậu ta có rất nhiều cách để giải quyết chuyện của mình."



"Nhưng..."



Ngôn Đỉnh nhíu chặt mày, không nhịn được trừng Hứa Hạo, một lúc sau lại cười to, lấy lại vẻ bất cần đời, ném chìa khóa nhà của mình cho Hứa Hạo: "Tôi không ngại..."



"Anh!" Hứa Hạo tức giận đến mức nắm lấy cổ áo Ngôn Đỉnh, nắm tay giơ lên lại nặng nề buông xuống: "Có phải là người hay không!"



"Ha ha ha ha ha..." Ngôn Đỉnh đột nhiên ôm bụng cười lăn lộn: "Hứa Hạo, đừng quên là cậu đưa cậu ta cho tôi, tôi không phải người, vậy cậu cũng không phải, ha ha ha ha..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang