Đầu dây bên kia hình như có tiếng ồn ào vui cười, thoáng qua một lúc.
"Vâng." Thẩm Thượng nhạy cảm nhận ra được cái gì đó, cuối cùng hít sâu một hơi nói: "Xin hỏi có chuyện gì không?"
Chỉ nghe hai tiếng ho khan, người nọ lại nói: "Ngôn Đỉnh uống say, chúng tôi đang ở câu lạc bộ Đỉnh Hồng, phòng 1027, cậu nhanh đến."
Nói xong, cúp máy, không cho Thẩm Thượng cơ hội do dự và từ chối.
Cậu biết mà!
Thẩm Thượng mím môi, đôi môi mỏng mím lại thành một đường, giống như một sợi dây thép, hàn lại toàn bộ cảm xúc tiêu cực của cậu, cậu vội vàng thay quần áo, không ngừng chạy đến câu lạc bộ.
Không đến nửa tiếng..."Ngôn Đỉnh!" Thẩm Thượng xông vào phòng, chuyên tâm tìm kiếm Ngôn Đỉnh.
Trong phòng 1027, Ngôn Đỉnh bắt chéo hai chân, trong ngực có một cái đầu xù, cậu trai trẻ vừa rồi về nhà thay quần áo với anh ngoan ngoãn dựa vào trên đùi anh, đang đút nho đã lột vỏ vào trong miệng anh.
"Hú..." Có người huýt sáo, nguyên một đám chờ xem kịch vui.
Nhưng mà hình ảnh chim hoàng yến bị thương trong mong chờ không xuất hiện, Thẩm Thượng chỉ là sững sờ mấy giây, lập tức đi đến trước mặt Ngôn Đỉnh, đặt thuốc giải rượu lên bàn: "Uống ít chút, không tốt cho tim."
Chuyện này làm những người ở đây đều mở to mắt, trong lòng tự nhủ người này bị nuôi đến phế rồi đi? Hay là nói Ngôn Đỉnh dạy dỗ quá tốt? Hoặc chính cậu là một kẻ ngốc? Ai mẹ nó khuya khoắc bị người ta chơi xấu, còn có thể tâm bình khí hòa thản nhiên chống đỡ?
"Ha ha, không hổ là Ngôn tổng, người nuôi ra cũng ấm lòng ấm dạ như vậy, Ngôn tổng chọn đại mạo hiểm thì ra cũng đã tính trước rồi! Đến đến đến, thua thì uống hết cho tôi!" Một người đàn ông trung niên đưa rượu cho đám trai trẻ xinh đẹp một bên, vừa háo sắc liếc xéo Thẩm Thượng: "Cậu theo Ngôn tổng bao lâu rồi?"
Thẩm Thượng không muốn trả lời ông ta, Ngôn Đỉnh lại vỗ vỗ Thẩm Thượng: "Vương tổng hỏi cậu đấy."
"Rất lâu." Thẩm Thượng bị người nọ nhìn thấy không thoải mái.
"Đến đến đến, đừng làm gì vậy? Đến ngồi đi." Người đàn ông trung niên nhiệt tình dịch ra, mời Thẩm Thượng đến ngồi.
Thẩm Thượng vừa muốn từ chối, lại bị trai bao bên cạnh lôi kéo, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Vương tổng, cách một người mới là Ngôn Đỉnh, Thẩm Thượng nhíu mày, nắm chặt nắm tay.
Vương tổng lại rất nhiệt tình, ân cần hỏi han, nhưng mà người càng dán càng gần, bàn tay đầy đặn sắp sờ đến bắp đùi của Thẩm Thượng.
Ngôn Đỉnh híp mắt nhìn, đáy mắt hiện lên một chút suy nghĩ.
Đáng tiếc, nhìn một lát, Thẩm Thượng vẫn thờ ơ, Ngôn Đỉnh chợt cảm thấy không thú vị, bỏ cậu trai bao nhỏ sang một bên, đổi chỗ, ngồi kế bên Thẩm Thượng.
Lúc này mới phát hiện cả người Thẩm Thượng đều đang run rẩy, móng tay đã sắp đâm vào trong lòng bàn tay.
Ngôn Đỉnh thô bạo nắm lấy tay Thẩm Thượng, bọc lại trong lòng bàn tay của mình: "Tức giận?"
Thẩm Thượng hạ mắt, lắc đầu.
Ngôn Đỉnh nắn mở lòng bàn tay Thẩm Thượng, lại hỏi: "Nóng sao? Lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
Ánh đèn trong phòng u ám, Ngôn Đỉnh không nhìn rõ trên tay Thẩm Thượng là mồ hôi hay máu, chỉ đặc quánh, hơi có chút chán ghét, anh không chút dấu vết buông tay Thẩm Thượng ra, lấy khăn tay lau lau, rồi ném khăn tay cho Thẩm Thượng: "Đừng khó chịu nữa, lau đi, không thì cọ vào khắp nơi, lúc nào thì cậu chảy nhiều mồ hôi tay vậy..."
Hô hấp Thẩm Thượng dồn dập, lúc này cậu không nghe rõ lời của Ngôn Đỉnh nói, chỉ là không ngừng ù tai, máu huyết sôi trào, dưới yết hầu có mùi sắt rỉ tanh tanh.
Ma xui quỷ khiến, Thẩm Thượng bưng rượu đỏ trên bàn lên, cạn cả ly, hình như vẫn chưa đã ghiền, cậu cầm lấy cả bình rượu đỏ, ừng ực rót vào trong bụng, uống xong ngoại trừ trời đất quay cuồng, tay chân chết lặng, không còn cảm giác gì nữa.
Đau lòng, buồn nôn, đau khổ, khó chịu, toàn bộ đều vứt lên chín tầng mây.
"Ha, cậu ấy thật là có thể uống." Vương tổng híp mắt cười ham muốn đỡ lấy Thẩm Thượng lung lay sắp đó, lại bị một ánh nhìn sắc bén của Ngôn Đỉnh nhìn chằm chằm vào không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Vương tổng..." Ánh mắt Ngôn Đỉnh lạnh như băng, như đao nhọn đâm vào người Vương tổng: "Có đôi lúc, có nhiều thứ, chỉ có thể nhớ thương trong lòng, có những thứ...tốt nhất nghĩ cũng đừng nghĩ đến."