Anh quả nhiên vẫn là rất để bụng chuyện này, dẫn tới sự châm chọc mỉa mai mà nhắc nhở mọi lúc.
Thẩm Thượng không thể oán trách Ngôn Đỉnh, cậu không có tư cách oán trách bất cứ ai, cậu tin mình là người mang tội, sau khi chết nhất định sẽ vào địa ngục, quằn quại ở trong chảo dầu không được siêu sinh.
Vào tối hôm đó, Ngôn Đỉnh quả nhiên đã mua chiếc vòng đeo cổ của chó cho Thẩm Thượng đeo.
“Đeo vào thử xem.” Trên tay của Ngôn Đỉnh còn có một chiếc đuôi chó lông lá, chỉ là chuôi của chiếc đuôi là một gậy rung, vừa nhìn là biết dùng để làm nhục Thẩm Thượng: “Trong phòng có máy sưởi, sau này ở nhà cậu đều không cần mặc quần áo nữa, mặc hẳn hoi những thứ này, chó thì nên có sự tự giác của chó, không phải sao?”
Thẩm Thượng trầm mặc không nói, sắc mặt tái nhợt và cánh môi run rẩy, đủ thấy sự kháng cự và sợ hãi của cậu.Ngôn Đỉnh mặt ngơ tai điếc đợi Thẩm Thượng, anh hy vọng Thẩm Thượng mang tới bất ngờ cho anh, ví dụ gào lên phản kháng, hoặc là suy sụp khóc lóc, kết quả Thẩm Thượng không có phản ứng gì, thật sự vô cùng nhàm chán.
“Này, tôi hỏi cậu.” Ngôn Đỉnh cúi người, một tay gác chống lên đôi chân đang vắt chéo, nho nhã phong độ hỏi: “Hà Hiên có phải là bị cậu hại chết không?”
Ánh mắt của Thẩm Thượng tối đi, con ngươi kịch liệt cơ run rẩy.
Đau thương như nước mắt hòa tan.
“Hai người yêu nhau như vậy, khi anh ta chết sao không chết cùng anh ta?” Lời nói cay độc, tráo trở hỏi, người hỏi thản nhiên như không, người nghe bàng hoàng sợ hãi.
Thẩm Thượng cắn chặt môi dưới, khàn khàn mở miệng nói: “Anh ấy muốn sống, tôi liền sống.”
Cậu và Hà Hiên từng có ước định, nếu người này không còn, người kia không được coi thường sinh mạng, phải mang theo ý chí và tín niệm của đối phương mà sống tiếp, chỉ là nửa câu sau ‘phần đời còn lại, gấm nhung lụa là, không phụ năm tháng không phụ người’, bị Thẩm Thượng ném ra sau đầu, sống khổ sống khổ cũng không nghĩ tới cái chết.
“Ha... cười chết người ta rồi.” Ngôn Đỉnh bật cười, khinh thường tình yêu của bọn họ: “Sống? Anh ta nếu như biết, cậu trở thành như này, chắc chắn sẽ bị tức sống lại.”
Mí mắt của Thẩm Thượng bỗng giật giật, lại bắt đầu đau đầu không thể kiểm soát.
Ngôn Đỉnh không chịu thôi, cần mũi chân đá đá Thẩm Thượng, phóng thích pheromone xin yêu ra, gợi lên nhu cầu mãnh liệt của Thẩm Thượng: “Sao hả? Không chịu nổi rồi sao? Đừng nhịn, cậu nói với tôi đi, năm đó Hà Hiên là ôm cậu như nào? Để tôi làm theo, cố gắng an ủi cậu một phen.”
Thẩm Thượng cắn chặt răng, cho dù như thế, tiếng rên rỉ ẩn nhẫn kia vẫn rỉ ra từ khóe miệng, giống như trúng thuốc độc tình, đốt cháy không khí, bám bíu vào trái tim không mấy kiên nhẫn của Ngôn Đỉnh.
“Trả lời!” Ngôn Đỉnh gầm một tiếng, tháo cà vạt rồi trói hai tay của Thẩm Thượng lại, lật tay đem nửa thân trên của cậu ấn lên giường,
“Ưm!” Tất cả mọi hô hấp đều bị chặn bởi cơn đau giằng xé, sống lưng của Thẩm Thượng giãn thẳng thành một đường, vừa hay phô bày tối đa dáng người thướt tha hoàn mỹ của cậu, thắt lưng mềm mại, còn cả xương cánh bướm tuyệt đẹp, tất cả mọi người in vào trong mắt Ngôn Đỉnh, trở thành một bữa tranh hương diễm mê người, đẹp tới nao lòng.
Sự kiên nhẫn của Ngôn Đỉnh hoàn toàn bị bào mòn, anh dùng đôi mắt tràn ngập tơ máu nóng bỏng nhìn chằm chằm Thẩm Nguyệt, lưỡi miệng khô khóc cử động yết hầu, giống như một con sói đói tìm được đồ ăn.