Thẩm Thượng nhẹ nhàng nở nụ cười, cậu cười không hé răng, đôi môi mỏng nhẹ nhàng nhất lên nhìn trông có vẻ vô cùng ngại ngùng: “Ừm... Cũng giống như là cắt ruột thừa mà thôi.”
Cuối cùng nỗi lo lắng ở trong lòng của Ngôn Đỉnh đã buông xuống, âm thầm trách cứ Hứa Hạo chuyện bé xé ra to, quay mặt qua hù dọa anh ta.
Hứa Hạo nhìn thấy ở trong mắt, toàn bộ quá trình đều cười lạnh, ý cười lạnh lẽo khuếch tán trong đáy mắt, lạnh đến nỗi rơi ra vụn băng, từng chút từng chút một đông kết trái tim khô nóng không yên tâm của Ngôn Đỉnh.
Chuông điện thoại reo lên, Ngôn Đỉnh kết nối điện thoại, từ nội dung đơn giản của đối phương có thể biết được ngày hôm nay Ngôn Đỉnh muốn đi chụp ảnh cưới cùng với anh Tưởng của anh.
Thẩm Thượng thấy thế, kéo vali của mình liền muốn đi, lại đột nhiên bị anh kéo lại: “Không cho phép đi.”
Không cho phép đi?
Những người ở đây đều ngơ ngác.
Người kêu Thẩm Thượng đi nhanh lên cũng chính là Ngôn Đỉnh, bây giờ lại nói không cho phép đi cũng chính là Ngôn Đỉnh, rốt cuộc là có ý gì vậy?Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Buông tay ra!” Hứa Hạo đẩy cánh tay đang cầm chặt không buông của Ngôn Đỉnh, dùng lực cạy mở từng ngón tay, Ngôn Đỉnh giống như là có hành động điên rồ, đôi mắt cứ gắt gao nhìn chằm chằm vào Thẩm Thượng, kiên trì một cách cố chấp.
Cuối cùng Thẩm Thượng vẫn không quay đầu lại mà đi theo Hứa Hạo, Ngôn Đỉnh đứng trong phòng khách trống rỗng, cảm giác bất lực và trống rỗng không hiểu tràn ngập toàn bộ thế giới. ngôn tình hay
Phòng khách trống trải, bầu không khí lạnh lẽo, không khí lạnh như băng.
"..." Ngôn Đỉnh lại chưa từ bỏ ý định và gọi điện thoại cho Thẩm Thượng một lần nữa, đối phương tắt máy, hay là từ chối nghe?
Ngôn Đỉnh cảm nhận được một sự kinh hoàng và luống cuống từ trước đến nay chưa từng có, sau khi gọi mười mấy cuộc điện thoại, Ngôn Đỉnh hung hăng ném điện thoại di động xuống đất, linh kiện điện thoại bị anh đập nát tan.
Không thấy rồi... Đi thật rồi...
Đến lúc anh gần như sụp đổ, anh đột nhiên lại tự tán mình một bàn tay để mình tỉnh táo lại: “Thẩm Thượng cũng chỉ là tình nhân thuận tay chơi đùa mà thôi, Hằng đã về rồi, đúng vậy, mày đã yêu Hằng nhiều năm như vậy, sao mà có thể phụ lòng cậu ấy được?”
Có lẽ là vì để đền bù vì tối ngày hôm đó vắng mặt trong buổi chụp hình cưới, Ngôn Đỉnh chính thức cầu hôn với Tưởng Hằng một cách khoa trương, tin tức kinh động đến giới truyền thông, trong nháy mắt trở thành tin đầu đề trong giới truyền thông. Dựa vào thân phận và địa vị của nhà họ Ngôn, Tưởng Hằng gả vào nhà họ Ngôn chính là gả vào gia đình giàu có, có thể là mức độ bảo vệ của Ngôn Đỉnh đối với Tưởng Hằng, anh tuyên bố với người bên ngoài: “Anh đã theo đuổi Tưởng Hằng mười năm, Tưởng Hằng gả cho Ngôn Đỉnh anh, ngược lại là do anh đã trèo cao.”
Tình đầu ý hợp đến cỡ nào, hợp nhau đến cỡ nào, quyết chí thề thốt không đổi đến cỡ nào.
Hứa Hạo hừ lạnh một tiếng, ném tờ báo vào trong thùng rác, xoay người đi đến bệnh viện.
Ngày hôm nay là ngày Thẩm Thượng làm phẫu thuật cắt tuyến thể, không biết là có thuận lợi cắt nó không đây.
“Trạng thái sức khỏe hiện tại của cậu không thích hợp để cắt tuyến thể, không bằng chờ thêm đi?” Bác sĩ trưởng đứng trước giường bệnh nhìn Thẩm Thượng.
Ông ta đã nhận rất nhiều ca phẫu thuật cắt tuyến thể, nhưng mà không có người nào sau khi sảy thai xong lại lập tức đi cắt tuyến thể bao giờ, cho dù là người có lòng dạ hiểm độc nhất của sẽ không ép tình nhân vừa mới sảy thai xong đến đây làm phẫu thuật.
Thẩm Thượng nhìn chim tước đang ríu rít ở bên ngoài cửa sổ, đôi mắt rũ xuống, cái mũi xinh đẹp hít hít, dùng âm thanh không thể nghe được mà nói: “Không đợi nữa, hậu quả tôi sẽ gánh chịu.”
“Bản thân cậu chịu trách nhiệm? Cậu chết rồi thì chịu trách nhiệm bằng cách nào?” Hứa Hạo đi vào phòng bệnh liền nghe thấy câu nói này, lập tức giận dữ không có chỗ phát tiết.
Cậu ấy có gánh chịu nổi hậu quả của cuộc phẫu thuật không?
Cho dù là cắt bỏ thành công, dựa vào trạng thái sức khỏe của Thẩm Thượng chỉ sợ là sống không được mấy năm, cho dù có sống thì cũng kéo dài hơi tàn, sống không bằng chết.
Chẳng bằng... Cứ chết trên bàn phẫu thuật đi...
“Nếu như thật sự chết rồi, thế thì mọi chuyện cũng đã được giải quyết.” Thẩm Thượng im lặng nói ở trong lòng, ánh mắt lại đang khẩn cầu nhìn về phía Hứa Hạo.
Ánh mắt kiên định giống như một tướng sĩ thề sống chết cũng phải bước ra chiến trường, ai cũng không thể ngăn cản được.
Hứa Hạo cắn răng không nói cái gì, ký tên trên tờ đơn phẫu thuật.
Hứa Hạo đón Thẩm Thượng vừa mới phẫu thuật về nhà, Tưởng Hằng thì lại quyến rũ vui vẻ lắc eo chui vào trong ngực của Ngôn Đỉnh.
Nhưng mà cho dù anh ta có cố gắng như thế nào, đến bước cuối cùng Ngôn Đỉnh cũng dừng lại, chết sống không chịu chân chính chiếm hữu anh ta.
“Hằng, anh yêu em, cũng tôn trọng em, lần đầu tiên tốt đẹp như thế chúng ta cần phải để đến đêm tân hôn.” Ngôn Đỉnh nói như vậy, ánh mắt lại không tự giác nhìn vào căn phòng trống rỗng nào đó ở kế bên.