Đôi mắt của anh bất động thanh sắc đang tra xét qua lại giữa Hứa Hạo và Thẩm Thượng, sự khó chịu của Thẩm Thượng anh là nhìn thấy.
Sự tác động của pheromone từ loại alpha bức ép không giống sự an ủi trong nhu cầu của omega trong thời kỳ động dục, chỉ dựa vào hương vị loãng phóng thích trong không khí còn lâu mới đủ, nếu như Ngôn Đỉnh trì trệ không chịu rót pheromone cho Thẩm Thượng, Thẩm Thượng sẽ rất nguy hiểm trong sự bức ép như này.
Thẩm Thượng vô lực nhìn sang Ngôn Đỉnh, cơ thể bởi vì sợ hãi mà run rẩy, làn da của cậu vốn trắng nhợt, bây giờ càng là trắng bệch như tờ giấy, mất hết huyết sắc.
“Cậu cút ra ngoài.” Hứa Hạo tức giận không thôi, vứt bỏ tu dưỡng, tung hai cú đấm về phía Vương Hoàng: “Cút!”
“Ngôn Đỉnh!” Hứa Hạo gầm lên, anh ta không hiểu Ngôn Đỉnh đang tính toán cái gì, sự xuất hiện không ra làm sao của một alpha cấp thấp, lại tự dưng phóng thích pheromone, Thẩm Thượng đã sắp sụp đổ rồi, mà Ngôn Đỉnh lại không có đả động giống như người không có chuyện gì: “Cậu ấy rất khó chịu, cậu không nhìn thấy sao?”
“Nhìn thấy rồi, cho nên thì sao?” Ngôn Đỉnh đứng dậy như kiểu chuyện không liên tới mình: “Tôi vào nhà vệ sinh.”Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Ngôn Đỉnh lạnh mặt rời đi rồi.
Anh không ở đây, người có thể giải trừ sự đau khổ của Thẩm Thượng chỉ có Hứa Hạo.
Cho nên... cắn rách tuyến thể của Thẩm Thượng đi, để tôi tận mắt nhìn xem, khi pheromone của cậu chạy vào trong cơ thể của cậu ta, tôi sẽ sản sinh loại cộng tình như nào? Để tôi nghiệm chứng, cậu rốt cuộc có từng xảy ra quan hệ gì với Thẩm Thượng không?
Ngôn Đỉnh cảm thấy kinh ngạc khi bản thân không đè nén được lửa giận, nháy mắt lại cười lạnh một tiếng, anh đương nhiên tức giận! Có chủ nhân nào có thể để mặc trong lòng sủng vật của mình có người khác chứ? Người này còn là bạn của Ngôn Đỉnh anh.”
Trong phòng bao, không khí quỷ dị tới mức đè nén, omega có gương mặt búp bê cầm một miếng bánh, không muốn tự tìm không vui, liền chủ động rời đi, nhường căn phòng cho bọn họ.
Ngôn Đỉnh thấy omega kia đóng cửa lại, liền từ trong góc mặt mày âm trầm đi ra, đứng ở cửa, nén thở nghe cuộc nói chuyện bên trong, đôi mày kiếm của anh nhíu chặt với nhau, bộ dạng như gặp kẻ thù truyền kiếp.
“Khốn kiếp! Thật sự khốn kiếp!” Hứa Hạo vừa tức giận chỉ trách, vừa ôm chặt Thẩm Thượng: “Đừng sợ, cậu cúi thấp đầu, lộ sau gáy ra, yên tâm, tôi sẽ không làm cậu đau.”
Hứa Hạo nghiến răng nghiến lợi: “Cậu ta chính là cố ý mà!”
Thẩm Thượng hơi khép mắt, trước mắt một mảng hoa tuyết, sau khi nhắm chặt rồi mở ra, thế giới cuối cùng trong hơn, cậu và Ngôn Đỉnh chung đụng sớm chiều nhiều năm như vậy, sao lại không biết ý của đối phương chứ?
Bọn họ sớm đã thấy Vương Hoàng ở bãi đỗ xe dưới hầm, Vương Hoàng đã chào hỏi Ngôn Đỉnh, bị Ngôn Đỉnh hoàn toàn bơ đi, mãi tới khi đối phương tức giận đùng đùng đi theo lên tầng, khi cứ muốn tính toán thái độ bất lịch sự của Ngôn Đỉnh, Ngôn Đỉnh lại ở bên tai anh ta giương cao khí thế nói mấy lời rất khiêu khích và khinh thường.
Vương Hoàng tức tới nỗi bật cười, lúc này mới có hành vi sau đó.
Thẩm Thượng vịn vào cánh tay của Hứa Hạo đứng thẳng dậy, Ngôn Đỉnh chung quy là kiêng kỵ và nghi ngờ quan hệ giữa Hứa Hạo với cậu, nếu đã như thế, để anh toại nguyện đi, dù sao giữa bọn họ là trong sạch, thông qua cộng tình của pheromone, Ngôn Đỉnh sẽ có được đáp án mà anh muốn.
“Hứa Hạo, cắn rách tuyến thể của tôi đi.” Thẩm Thượng nghiêng mặt qua, lộ ra một cần cổ thon dài trắng nõn, chiếc cổ thiên nga xinh đẹp hoàn mỹ tựa như một kiệt tác của Thượng đế: “Vẫn là... đừng để người bên ngoài thất vọng.”
Hứa Hạo làm theo, cắn rách một phần ba tuyến thể của Thẩm Thượng, không tính là ký hiệu, nhưng có thể khiến pheromone kiểu an ủi thông qua cảm quan của tuyến thể truyền đạt cho trung khu thần kinh, có tác dụng làm dịu nhất định.
Ngôn Đỉnh nhận được sự cộng hưởng của pheromone của Hứa Hạo, anh không thấy được mối quan hệ sâu sắc kia của Hứa Hạo và Thẩm Thượng, vô cùng vui sướng đồng thời lại có chút rầu rĩ, nhiều hơn là sự chột dạ, tự dưng chột dạ, anh thậm chí không dám nhìn thẳng vào ánh mắt chân thành của Thẩm Thượng.
Một buổi tụ tập có toan tính, không vui mà tan.
“Thẩm Thượng.” Ngôn Đỉnh đột nhiên đứng đó, mặt mày nghiêm túc nói: “Cậu biết, tôi không cho cậu được tương lai.”
Thẩm Thượng vốn lặng lẽ đi theo, cuối cùng dừng bước chân, gật đầu rất hiểu.
Giọng điệu của Ngôn Đỉnh tự dưng sốt sắng lên: “Tôi còn trẻ, tự nhiên muốn vui chơi, nhưng tôi có người trong lòng và luôn đợi cậu ấy hồi tâm chuyển ý, cậu hiểu không?”
Thẩm Thượng nhìn Ngôn Đỉnh chăm chú, lòng bàn tay chạm vào trái tim của Ngôn Đỉnh, dịu dàng dao động, tình yêu dìm chìm chết người.