“Dù sao thì tôi cũng không đồng ý.” Ngôn Đỉnh lúng túng, sức lực không đủ, nhìn về phía Thẩm Thượng: “Em thì sao?”
Thẩm Thượng cười đáp: “Tôi cảm thấy đáng giá để thử một lần, lấy ngựa chết đổi ngựa sống thôi mà.”
Ngôn Đỉnh lo lắng vội vàng ngồi xích lại gần Thẩm Thượng: “ Thượng, chúng ta có thể chờ thêm, hoặc là để tôi tìm bác sĩ khác.”
“Đã tìm lâu như vậy rồi, với tôi đây chính là hy vọng duy nhất trước mắt không phải hả?” Trong nụ cười của Thẩm Thượng lóe lên ánh sáng: “Ngôn Đỉnh, nguy hiểm và lợi ích đều ở đó, tôi muốn tiếp tục sống sót.”
“Huống hồ gì chẳng lẽ anh lại muốn thua anh tôi ba nghìn tỷ?” Thẩm Thượng nửa đùa nửa thật nói.
Ngôn Đỉnh thuận thế ôm Thẩm Thượng, cưng chiều nói: “Chỉ là ba nghìn tỷ mà thôi, mảnh đất đó vốn dĩ tôi muốn làm sơn trang nghỉ phép, thuận tiện sau này để em an dưỡng giải sầu, đến lúc đó tôi sẽ xây dựng một nhà máy rượu dưới lòng đất, khu vườn sau nhà sẽ tràn ngập hoa hồng Champagne..."
“Tôi thích hoa hồng Champagne.” Thẩm Thượng thả lỏng mình, đem toàn bộ trọng lượng đều đặt ở trên người của Ngôn Đỉnh, âm thành yếu ớt lười biếng truyền đến từ yết hầu.
Hoa hồng Champagne, ý nghĩa của nó là đau đớn ngọt ngào nhất, ngụ ý là chung tình, duy nhất, đó cũng chính là thứ mà Thẩm Thượng khát vọng.
“Tôi biết là em thích.” Vẫn luôn biết, chỉ là bản thân anh không nhận ra.
Cho nên trong hôn lễ với Tưởng Hằng, Ngôn Đỉnh đã vô thức dùng hoa hồng Champagne để trang trí cho hội trường, cái này rất buồn cười, rất châm chọc, bởi vì Tưởng Hằng chỉ yêu hoa hồng đỏ.
Thẩm Thượng quyết định ra nước ngoài chữa bệnh, Ngôn Đỉnh dự định đi theo, bất đắc dĩ việc làm ăn ở trong nước quá bận rộn, hơn nữa Thẩm Phú lại hùng hổ nói: “Cậu đi theo có tác dụng gì hả, biết chăm sóc người ta không? Không bằng mời một bảo mẫu đáng tin cậy, đàn ông nữ nhi tình trường hả? Không cần kiếm tiền hả? Cậu không có tiền thì sau này làm sao nuôi nổi Thượng, để Thượng, sống cuộc đời khổ cực với cậu à? Cậu ở lại trong nước cho ông đây, kiếm tiền đi, tương lai làm trụ cột cho vợ con, có lúc cậu gục đầu đổ máu bỏ vốn liếng.”
Cứ như vậy, Ngôn Đỉnh bị bỏ lại trong nước, thường xuyên gọi điện video với Thẩm Thượng, cảm ơn công nghệ cao trên thế giới để cho người ta cách xa ngàn dặm nhưng gần ngay trước mắt, ngày nào cũng câu bé cưng dài bé cưng ngắn hỏi han ân cần, nỗi nhớ và sự nhiệt tình vẫn không giảm, ngược lại càng thêm sâu nặng.
Chính là Thẩm Thượng không cho Ngôn Đỉnh đến gặp cậu, cho dù là ngày lễ được nghỉ ngơi cũng kiên quyết từ chối Ngôn Đỉnh, Ngôn Đỉnh lén lút chạy đến đó mấy lần, ngày nào chạy đến đó người ta cũng đang làm kiểm tra, trên người cắm đầy các loại ống, tư thế như làm thí nghiệm sinh hóa.
“Anh mà đến nữa thì tôi sẽ giận anh đó.” Thẩm Thượng giận dữ với video.
Ngôn Đỉnh đành phải thỏa hiệp, bất mãn phàn nàn nói: “Em cũng đã đi một năm rưỡi rồi, năm trăm bốn mươi tám ngày, Thượng,, anh nhớ em, em trở về nhanh đi.”
“Sắp rồi, anh chăm sóc cho mình thật tốt, đừng cứ luôn luôn đặt suy nghĩ ở trên người của tôi.” Không thấy Thẩm Thượng già đi, ngoại trừ gương mặt tái nhợt tiều tụy một chút thì cũng không khác gì so với trước kia.
Ngôn Đỉnh ôm điện thoại nặng nề chìm vào giấc ngủ, lại cảm thấy có chút không nỡ.
Buổi tối bị ác mộng bừng tỉnh, sau khi tỉnh dậy cả người đều đổ mồ hôi lạnh, dính nháp vô cùng khó chịu, giống như anh nghe thấy âm thanh của Thẩm Thượng, từng tiếng nói ngọt ngào đức ruột gan làm cho Ngôn Đỉnh mê man bất định.
Chờ Thẩm Thượng trở về, anh nhất định phải hứa hẹn tương lai với cậu, chuyện quan trọng đó chính là chuyển toàn bộ cổ phần của công ty cho cậu. Anh biết là Thẩm Thượng không thích, nhưng mà một người đàn ông cho người vợ của mình có cảm giác an toàn lớn nhất, ngoại trừ cảm nhận được tình yêu thì chính là quyền lực tài chính chí cao vô thượng, tiền tài ở trong tay của Thẩm Thượng, Ngôn Đỉnh mà còn hái hoa ngắt cỏ, không chung thủy, thế thì chắc chắn phải chịu nguy cơ tay trắng.
Nghĩ lại mà trong lòng cảm thấy sợ hãi, nhưng mà lại vô cùng lãng mạn.