Những con chữ phun ra khỏi miệng giống như được lấy ra từ trong hầm băng: “Có những bức ảnh này bằng cách nào, hả?”
Vương Hoàng cười đùa tí tửng nói: “Đương nhiên là chụp rồi, là tôi tự mình cầm máy ảnh đó, cảnh tượng có đủ. Hầy, không thể không nói omega nhà cậu thật là tuyệt, hương vị rất tốt.”
“Khốn nạn!” Ngôn Đỉnh đấm một đấm lên trên gương mặt hạ lưu của Vương Hoàng, hai mắt thiêu đốt, hừng hực lửa giận, hận không thể nhai nuốt người trước mắt.
Vương Hoàng phun ngụm máu ở trong miệng ra, lạnh lùng nói: “Ra tay đủ ác đó, họ Ngôn kia, ông đây cảnh cáo anh, đừng tưởng rằng ông đây không rõ ràng mối quan hệ của cậu với cậu ta, nếu như mà cậu không muốn để Tưởng Hằng biết chuyện này, tốt nhất hãy quỳ xuống dập đầu ba cái với ông đây, sau đó lại nhường hạng mục Hồ Tân cho tôi.”
“Tưởng Hằng biết thì sao chứ? Anh dám động vào người của ông đây?” Nắm đấm của Ngôn Đỉnh bóp lại vang lên tiếng răng rắc, như là một con sói mài răng hút máu nhìn chằm chằm vào Vương Hoàng.
Vương Hoàng bị dọa đến mồ hôi lạnh đổ cả người, ngay cả Tưởng Hằng cũng không để ý, sẽ không phải thật sự yêu cái tên tình nhân thấp hèn đó rồi đó chứ?“Ngôn Đỉnh, anh đừng có làm loạn, trong tay ông đây có ảnh chụp, tôi biết omega đó là người đã theo anh lâu nhất, không có công lao thì cũng có khổ lao, anh không muốn cậu ta thân bại danh liệt thì tốt nhất... Tốt nhất... Ưm!”
Ngôn Đỉnh bóp lấy cổ của Vương Hoàng, sắp vào chỗ chết, anh nhìn Vương Hoàng giống như là đang nhìn một cái xác chết, thấp giọng hung tợn nói: “Anh chạm vào cậu ấy?”
Vương Hoàng kinh ngạc, Ngôn Đỉnh hung thần ác sát giống như lệ quỷ hạ phàm, làm anh ta sợ đến nghẹn họng, nhìn trân trối cả nửa ngày mới hồi hồn lại: “Đụng... Đụng vào thì như thế nào chứ?”
“Được, được lắm.” Ngôn Đỉnh buông lỏng Vương Hoàng ra, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng đều là vẻ ngoan lệ mênh mông bát ngát, nhìn thấy làm cho người ta phải kinh hô sợ hãi: “Vương Hoàng, tuy nói là binh bất yếm trá, nhưng mà cạnh tranh thương nghiệp mà anh lại dùng thủ đoạn hạ lưu như thế này, nếu như anh chụp ảnh khỏa thân của tôi, tôi có thể xem xét cho anh chút ngon ngọt, đáng tiếc là... Xem ra nên cho cá ở sông Tiền Đường ăn rồi.”
Còn một mình Vương Hoàng ở lại trong phòng trong cơn hoảng sợ mới phát hiện lúc nãy mình đã hoàn toàn chọc giận Ngôn Đỉnh, sao anh ta lại có hành động điên rồ dám động vào đầu thái tuế, đúng là gan to bằng trời không biết sống chết.
“A lô.” Vương Hoàng quyết định bấm điện thoại thật nhanh, vội vàng nói: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Cậu đang đùa giỡn với tôi đó hả, ranh giới cuối cùng của họ Ngôn không phải là cậu à? Con mẹ nó cậu nói một câu đi, anh ta muốn ném tôi xuống sông Tiền Đường cho cá ăn kia kìa!”
Tưởng Hằng hừ lạnh một tiếng, đầu óc ngu xuẩn như thế này cũng không biết là ăn cái gì để lớn lên: “Vội cái gì chứ, hiện tại xã hội là do pháp luật kiểm soát.”
“Đánh rắm! Đối phương là Ngôn Đỉnh, là Ngôn Đỉnh đó! Anh ta sẽ chơi chết tôi, không được, tôi phải nhanh chóng chạy mới được.” Vương Hoàng vội vàng cúp máy, anh ta hối hận đứt cả ruột, qua loa nghe vài câu chỉ điểm của Tưởng Hằng rồi tự cho là mình có thể bày mưu nghĩ kế, không ngờ đến chơi với lửa cũng có ngày chết cháy, sao anh ta lại thiếu thông minh như vậy cơ chứ?
Một người đã tách ra với Ngôn Đỉnh mười năm cùng một người đã đi theo bên cạnh Ngôn Đỉnh sáu năm, bên nào nặng bên nào nhẹ đều có thể nghĩ được, ai lại dám chọc vào cái chân đau của Ngôn Đỉnh, đó chính là tên nhóc làm xằng làm bậy có mẹ sinh mà không có mẹ dạy.
Vương Hoàng rùng mình một cái.
Ngôn Đỉnh mang theo cơn giận nặng nề trở về nhà, ôm đầu ngồi ở trên ghế sa lông cả nửa ngày vẫn luôn im lặng, Tưởng Hằng đến ngồi gần quan tâm an ủi nói: “Đỉnh, gần đây có quá nhiều chuyện làm bản thân bực mình, chúng ta ra nước ngoài giải sầu đi, cứ coi như là chuyến du lịch cho tuần trăng mật, nha?”
Ngôn Đỉnh ngước mắt nhìn lên, cảm xúc phức tạp nhìn Tưởng Hằng, người trước mắt anh đã chờ mười năm rồi.
Anh yêu Tưởng Hằng, chuyện này không thể nghi ngờ.
Thẩm Thượng sinh non ở bệnh viện bất quá cũng chỉ là vật phẩm để anh phát tiết trong khoảng thời gian trống rỗng mấy năm nay mà thôi, bây giờ những cảm xúc không nỡ và do dự của anh chỉ là thói quen sinh ra trong vòng mấy năm nay, huống hồ chi Ngôn Đỉnh anh kiêu ngạo biết bao nhiêu, làm sao lại có thể làm thế thân cho một người khác?
Mà Vương Hoàng lại có thể dùng thủ đoạn như vậy để chọc giận anh, chẳng qua là bởi vì động vào sủng vật mà Ngôn Đỉnh đã đánh dấu, mặt mũi của cậu cả Ngôn rất quan trọng.
Không giết gà dọa khỉ thì sau này làm sao có thể đứng trên giang hồ?
Tưởng Hằng nhìn sắc mặt của Ngôn Đỉnh bất định, trong lòng bỗng nhiên siết chặt, trên mặt thì lại không thay đổi cảm xúc, nhẹ nhàng dựa sát vào năng lực của anh: “Đỉnh, cưới em đi.”
Ngôn Đỉnh nhíu mày nhìn Tưởng Hằng đang xoa xoa chiếc nhẫn trên đầu ngón tay.
Nhận lấy nó đeo lên, Ngôn Đỉnh tự nhủ thở phào một hơi. Đúng rồi, cuộc đời của anh vốn dĩ nên như vậy, từ đầu đến cuối người anh yêu cũng chỉ có Tưởng Hằng, kết hôn, hoàn toàn có được Tưởng Hằng, đó chính là tâm nguyện rất nhiều năm qua của anh, để cuộc sống của mình trở lại quỹ đạo rực rỡ một lần nữa.
“Gả cho anh đi.” Ngôn Đỉnh sửng sốt nặn một nụ cười hạnh phúc, ngay cả mình cũng chưa từng phát giác được nó cay đắng: “Hằng.”