Điện thoại không có ai nhận, gọi video, giọng nói đều là không có người đáp lại, liền gọi điện thoại cho anh cả của Thẩm Thượng, điện thoại vẫn cứ luôn nhắc nhở đang bị bận. Ngôn Đỉnh lòng nóng như lửa đốt, an ủi ở trong lòng chắc có lẽ là Thẩm Thượng đang làm kiểm tra, lại nóng nảy dự định đi chuyến bay gần nhất đến nước Mỹ.
Đi suốt cả đêm, dự cảm bất thường khiêu chiến dây thần kinh của anh, anh cần dùng ý chí vô cùng lớn mới có thể làm yên lặng nhịp tim đang đập loạn cào cào của anh, trên đường đi anh suy nghĩ lung tung, hận không thể có một cánh cửa thần kỳ để anh có thể lập tức đến trước mặt của Thẩm Thượng.
Vừa xuống máy bay, điện thoại lại gọi tới.
“Là Thẩm Yến, giọng nói của anh ta khô khóc khàn khàn, mặc dù là đã chè giấu rất tinh tế, nhưng mà vẫn bị Ngôn Đỉnh cảm nhận được một tia bi a cực kỳ to lớn: “Tiểu Ngôn, có chuyện gì vậy? Sao lại gọi điện thoại cho tôi?”
Ngôn Đỉnh điều chỉnh lại tâm trạng của mình: “Tôi gọi điện thoại cho Thẩm Thượng, cậu ấy không nhận, tôi rất lo lắng.”
“Lúc nãy Thượng, vẫn đang làm kiểm tra, không có chuyện gì đâu, cậu cứ yên tâm đi, đừng có suy nghĩ lung tung, bác sĩ Victor đã nói sau khi trị liệu cần được tĩnh dưỡng, cậu đừng gọi điện thoại tới hoài.” Nó đến đây, Thẩm Yến dừng lại, cẩn thận hỏi: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Ngôn Đỉnh quét mắt nhìn đại sảnh sân bay, không hề nghĩ ngợi mà đáp lời: “Tôi đang đi công tác, anh, nếu như không có chuyện gì thì tôi cúp máy trước đây, một lát nữa tôi phải đi gặp khách hàng.”
Nói xong liền cúp máy, ánh mắt của Ngôn Đỉnh trở nên ảm đạm, mang theo tâm sự nặng nề đi đến bệnh viện, anh muốn tận mắt nhìn thấy có phải Thẩm Thượng giống như lời mà anh cả đã nói, đang làm trị liệu. Ngôn Đỉnh không khỏi nghi ngờ, trong khoảng thời gian một năm rưỡi hành vi che giấu nửa kín nửa hở của Thẩm Thượng rốt cuộc là đang che giấu cái gì? Không thể trách anh suy nghĩ nhiều, chỉ là việc nhỏ không đáng kể tới làm cho người ta khó hiểu và không vui.
Chẳng lẽ là Thẩm Thượng vẫn còn chưa tin tưởng anh? Anh đã đẩy trái tim và lòng mình đến trước mặt cậu, nhưng mà vẫn là mây khói bay tan?
Anh hỏi tất cả các phòng lớn nhỏ của bệnh viện, đều nói là không có Thẩm Thượng, thậm chí thiếu chút nữa người ta cho rằng anh là kẻ gây chuyện định đưa vào trong cục cảnh sát, sau đó viện trưởng đến đây mới điều tra nửa năm trước đúng là bệnh viện có một bệnh nhân mắc bệnh nặng tên là Thẩm Thượng, mất đi tuyến thể, khí quan suy kiệt rất nghiêm trọng, gần như là không có thuốc để cứu chữa, dựa vào dụng cụ miễn cưỡng duy trì được nửa năm liền được anh trai mang về nhà chăm sóc.
Sự thật nặng nề đè ép Ngôn Đỉnh thở không nổi, anh máy móc đi ra ngoài, ngạt thở ngồi xổm xuống dưới đất, khàn cả giọng gầm nhẹ, đè nén âm lượng, giống như là máy ghi âm bị rỉ sét không được sửa chữa, cứ bị nghẹn y y nha nha nói không được cái gì.
Cùng lúc đó một căn biệt thự vùng ngoại ô ở nước Mỹ, Thẩm Thượng yếu ớt nằm trên giường, trên chiếc giường đơn màu trắng có vết máu pha tạp, mũi của cậu bị cấm bình oxy, bộ dạng tiều tụy hoàn toàn không có tinh thần sáng sủa như trong video.
Thẩm Yến ngồi ở bên giường vuốt ve mái tóc tán loạn ở trên trán cho em trai: “Tóc đã dài rồi, đầu xuân năm sau để anh tìm người đến cắt tóc cho em.”
Thẩm Thượng khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng như sa, chiếu sáng màn đêm bi thương: “Anh, cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh đã diễn kịch giúp em, lừa gạt anh ấy.
Sau khi Thẩm Thượng xảy thai lại nhanh chóng làm phẫu thuật cắt đức tuyến thể, thật ra thân thể của cậu đã sớm bị tổn hại nghiêm trọng, nội tạng khí quan của cậu đều đang suy kiệt nhanh chóng, căn bản sống không được bao lâu. Nào có thần y gì đâu chứ, cũng chỉ là Thẩm Thượng tìm người tới lừa gạt Ngôn Đỉnh mà thôi, nghịch thiên cải mệnh, lý do vụng về như thế lại làm cho một người ôm tâm nguyện và chấp niệm tin tưởng không nghi ngờ gì.
Thẩm Yến khổ sở quay đầu, miễn cưỡng cười nói: “Cái thằng nhóc họ Ngôn này vẫn xem như có lòng, cái hiệp nghị hoang đường không nói lý như thế mà cậu ta lại đồng ý.”
Thẩm Thượng cong môi nở nụ cười: “Đúng vậy đó, em cũng không ngờ, cho nên em mới không muốn để anh ấy nhìn thấy em chết.”
“Cho nên em mới cho cậu ta hy vọng, để cậu ta làm dịu lại sự kích động, để cậu ta dần dần tiếp nhận hiện thực không có em?” Thẩm Yến hít một hơi.
Thẩm Thượng cười nhạt rồi nói: “Sẽ quên thôi, sự nhiệt tình cũng sẽ bị nguội lạnh, cách thái bình dương hơn mười tám nghìn cây số, thời gian cách xa nhau hơn năm trăm ngày, khoảng thời gian chênh lệch giữa ngày đêm, dần dần anh ấy sẽ chán thôi, chết lặng tẻ nhạt không thú vị, cuối cùng phần tình cảm này sẽ kết thúc, anh... Anh ấy sẽ quên em thôi.”
Thẩm Yến không đành lòng nhìn thẳng vào khuôn mặt của Thẩm Thượng, trên gương mặt đó chứa quá nhiều cảm xúc, máu thịt be bét treo ở trên mặt của Thẩm Thượng.
Mà ý thức của Thẩm Thượng cũng dần dần tiêu tán, ánh mắt không ngừng phóng to...
Thẩm Yến rốt cuộc cũng không thể nhẫn nhịn được nữa, lén lút chạy ra ngoài cửa bấm điện thoại: “Ngôn Đỉnh, tôi biết là cậu đang ở Mỹ, đến đây nhanh đi, có một số việc giấy không gói được lửa.”