“Tôi đã đến nhà em để tìm em.” Ngôn Đỉnh giải thích: “Gặp được anh hai của em, nói chuyện không được mấy câu thì đã đánh tôi, còn đuổi tôi chạy ra ngoài.”
Thẩm Thượng tự nhủ ở trong lòng, đáng đời lắm, anh hai của cậu là một người có tính tình nóng nảy, còn là một tay quyền anh có tài năng, bây giờ anh còn có thể bình yên vô sự đứng ở đây nói chuyện với cậu, đúng là mộ tổ bốc khói xanh.
“Khu khụ.” Thẩm Thượng không muốn kéo chủ đề đi xa, càng không muốn tiến thêm một bước,l làm sâu sắc mối quan hệ, kiên quyết từ chối: “Quay trở về với anh làm cái gì, không phải là anh đã kết hôn rồi hả?”
Ngôn Đỉnh khẩn trương vội vàng giải thích: “Tôi không có, tôi đều đã biết hết những chuyện mà Tưởng Hằng đã làm, Thẩm Thượng... Tôi thật sự xin lỗi.”
Đúng là hiếm lạ, cậu cả Ngôn biết nói xin lỗi rồi.
Ngôn Đỉnh tiếp tục nói: “Em trở về với tôi đi, sau này tôi chỉ đối xử tốt với em, thật đó, tôi đảm bảo!”
“Ha..." Thẩm Thượng không kiềm chế được mà cười khẽ một tiếng, nói vô cùng nhạt: “Chỉ đối xử tốt với tôi thôi hả? Không có Tưởng Hằng, còn có thể có Dương Hằng Lý Hằng, sau đó anh lại muốn đuổi tôi ra ngoài hay là tìm một căn phòng để tôi tiếp tục không thể lộ ra ánh sáng mà yêu đương vụng trộm với anh? Ngôn Đỉnh, tôi mệt lắm rồi, tôi không muốn phải giả vờ nữa, càng không muốn tự lừa mình dối người, chúng ta dừng tại đây, mỗi người một ngã có được không?”
“Không được!” Ngôn Đỉnh kích động từ chối đề nghị của Thẩm Thượng, gần như là mang theo tiếng khóc nức nở hét ầm lên: “Trong vòng chín mươi hai ngày em không có ở đó, tôi ăn không ngon ngủ không yên, trong đầu của tôi đều là em, tôi sắp điên lên rồi. Thẩm Thượng, tôi thực sự không chịu nổi nữa..."
Chín mươi hai ngày có thể gọi là luyện ngục, hành vi của Ngôn Đỉnh phóng túng nhiều ngày, nhớ nhung, mê man, áy náy, hối hận ăn mòn làm anh thay đổi hoàn toàn, cho dù là dùng cồn làm tê liệt mình cũng chỉ đau lòng gấp đôi, để anh có thể nhìn nhận được một hiện thực vô cùng rõ ràng... Anh trở về không được nữa rồi, anh không thể buông bỏ Thẩm Thượng được, anh phải tìm người trở về.
Nói xong lời cuối cùng, Ngôn Đỉnh hoàn toàn khóc nức nở ôm Thẩm Thượng một lần nữa, cái cằm nhẹ nhàng đặt trên bờ vai của Thẩm Thượng, tinh tế ngửi mùi hương dầu gội thơm tho trong mái tóc của cậu, còn có mùi omega chỉ có trên người của Thẩm Thượng: “Em là đặc biệt, tôi nói không được có phải là mình thích hay không, bởi vì chưa từng có người nào dạy tôi cái gì là yêu, nhưng mà tôi có thể chắc chắn em là đặc biệt, có lẽ là tôi... Đã thích em rồi.”
Có lẽ là...? Thẩm Thượng dở khóc dở cười, quanh đi quẩn lại một vòng lớn, hóa ra là cậu cả Ngôn chỉ thiếu tình yêu mà thôi, muốn tìm món đồ chơi nhỏ thuận buồm xuôi gió, trở về chơi trò chơi nhà chòi tình yêu với anh. Nhưng khi nhìn thấy chóp mũi của Ngôn Đỉnh đo đỏ, nước mắt lại đang dâng trào ở trong mắt, một bộ dạng chó vẫy đuôi mừng chủ quả thật làm cho Thẩm Thượng cảm thấy không đành lòng.
“Ngôn Đỉnh, anh có biết là anh đang nói cái gì không hả? Anh là con nít hả, không phải là nói làm mất đi rồi thì mới biết được trân trọng, mà một khi tôi trở lại ở bên cạnh anh, anh phải chịu trách nhiệm lời thề đối với anh, đối với chúng ta cho đến cùng.” Thẩm Thượng từ chối nhã nhặn, khuyên giải tận tình, cậu hiểu rõ nội tâm của mình, tình yêu của cậu đối với Ngôn Đỉnh là bắt nguồn từ tình yêu với Hà Hiên, cắm rể hơn sáu năm trời, sớm chiều ở chung hơn một nghìn ngày. Ngôn Đỉnh giống như là một đứa nhỏ to xác vô cùng ham chơi, thỉnh thoảng biết yêu thương người khác, nhưng mà cũng chỉ giới hạn giống như là nuôi thú cưng, mà Thẩm Thượng đã không còn sức lực nữa, tuổi tác đã sắp hết rồi, trong vòng sáu năm vẫn không cảm nhận được cái gì là người yêu từ anh, thứ còn lại là sinh mạng tàn tạ, còn có thể để Ngôn Đỉnh lấy ra mà giày vò mấy lần nữa đây?
“Anh đi tìm người nào sống lâu để chơi với anh đi.” Thẩm Thượng ru tay xuống, không có sức lực dư thừa để phân cao thấp với Ngôn Đỉnh: “Tôi đã mất đi tuyến thể rồi, tôi cũng không có phản ứng gì đối với bất cứ một anpha nào, anh cần gì phải tìm omega đã cắt mất tuyến thể, anh cứ tìm một người hoàn chỉnh không tốt hơn à?”
“Nhưng mà tôi chỉ muốn em thôi!” Ngôn Đỉnh quyết tâm giữ chặt lấy Thẩm Thượng, mặt dày mày dạn không buông tay: “Ngoại trừ em ra, ai tôi cũng không cần.”
Nói lời tuyên thệ y như trẻ con.
Thẩm Thượng bất đắc dĩ lắc đầu, cậu sẽ không so đo với một đứa nhỏ làm cái gì, cứ xem như là cảm giác mới mẻ của Ngôn Đỉnh đối với cậu lại xuất hiện, chơi đùa mấy ngày thì chắc sẽ chán thôi.
Thẩm Thượng đặt hoa xuống, bỏ rơi Ngôn Đỉnh liền đi ngay. Ngôn Đỉnh chưa quen thuộc với cuộc sống nơi đây, lúc bắt đầu còn nhắm mắt đi theo sát sau lưng, sau đó ngồi xe đến nông thôn, đi lại ngõ nhỏ nhiều lần, không đi được bao nhiêu vòng thì đã bị bỏ lại một cách dễ dàng.