Bầu không khí trong phòng tới mức hóa nhiệt trắng, mây đen đè tới, u ám tới cùng cực.
Lần đầu tiên của Thẩm Thượng không phải là anh, Thẩm Thượng từng có alpha của mình, Thẩm Thượng đối với anh răm rắp nghe theo đều là vì người tên Hà Hiên đó.
Thẩm Thượng đã lừa anh...
Kiêu ngạo như Ngôn Đỉnh, anh không cho phép mình trở thành trò cười và công cụ của người khác, anh muốn bắt Thẩm Thượng dùng thân thể để nhớ rõ rốt cuộc là ai đang cho phối cưỡi cậu!
“Ngôn Đỉnh, anh nhẹ một chút.” Thẩm Thượng khóc lóc cầu xin, răng cắn tới mức chảy máu, cậu không muốn kêu đau, Hà Hiên sẽ đau lòng.
Ngôn Đỉnh nâng eo xông tới: “Đầu của cậu có bệnh, ai thích cậu người đó xui xẻo tám đời.”
“...” Thẩm Thượng vùi sâu mặt vào trong gối, hai tay túm chặt ga giường, lấy đó giảm bớt đau khổ.Tiếng nghẹn ngào đứt quãng, Ngôn Đỉnh không biết tiết chế, biết rõ đều là gặp dịp mà chơi, anh không nên tức giận như vậy, nhưng không biết tại sao, anh tối nay đã khác thường, đã mất khống chế, cũng ném nguyên tắc ra sau đầu.
Trời gần sáng, chiếc giường lộn xộn nhăn nhúm, mùi xạ hương nam tính hồi lâu không tan, Thẩm Thượng đang thoi thóp hôn mê trên giường, Ngôn Đỉnh lông mày nhíu mày hút thuốc trầm tư.
“Ưm.” Thẩm Thượng đầu óc choáng váng tỉnh lại, hơi cử động, toàn thân đau đớn rã rời, nhưng may mắn là cậu còn sống.
Ngôn Đỉnh dập tắt điếu thuốc, đi đi lại lại mấy vòng trong phòng, sau đó bực bội đá cửa rời đi.
Thẩm Thượng khóc nhóc đứng dậy, sờ sờ cái bụng: “Kết thành rồi, không phải là lưỡng tình tương duyệt, chắc sẽ không có con.”
Mấy ngày sau, Ngôn Đỉnh lại trở về, nhưng là muốn đuổi Thẩm Thượng đi.
Sự lạnh lùng và bạc bẽo của Ngôn Đỉnh Thẩm Nguyệt biết rõ, chỉ là anh mới vừa triệt để đánh dấu cậu, thế nào lại nhẫn tâm như này?
“Hừm... cậu sẽ không phải muốn bắt tôi chịu trách nhiệm chứ?” Trong mắt của Ngôn Đỉnh ngoài sự chán ghét ra thì không còn gì khác, anh ném một tờ chi phiếu lên bàn: “Tôi ở Hồ Tân có một chung cư đơn, tặng cho cậu, cậu tiếp tục ra giá đi, cắt bỏ tuyến thể.”
Thẩm Thượng vùi đầu, không nói một lời.
Ngôn Đỉnh rất không có kiên nhẫn, đứng dậy túm tóc đằng sau gáy của Thẩm Thượng, cưỡng ép cậu ngẩng đầu: “Nhìn tôi, cậu đừng có cho mặt mũi mà không thèm, cậu không có đạo đức nghề nghiệp, tôi còn cần danh tiếng trong giới, cầm tiền rồi cút.”
“Tôi không đi.” Thẩm Thượng kiên định nói, bỗng quỳ xuống cầu xin: “Anh nếu đã biết chuyện của tôi, vậy xin anh thành toàn cho tôi, để tôi ở bên anh tới năm 35 tuổi.”
“Con mẹ cậu bị thần kinh à.” Ngôn Đỉnh quăng Thẩm Thượng lên sô pha: “Tôi không phải là Hà Hiên, cậu thật sự yêu anh ta 7 năm trước nên chết cùng anh ta, đừng lấy kiểu thâm tình làm cái cớ cho sự hèn nhát của bản thân, hay là nói...”
Ngôn Đỉnh bóp chặt hai má của Thẩm Thượng, nheo mắt cười tà ác: “Cậu hại chết Hà Hiên, sợ anh ta hằng đêm đòi mạng, bất lực với bản tính lửng lơ, không có đàn ông không được, mới nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường này, được, Thẩm Thượng, tâm cơ đủ sâu!”
“Không phải, không phải.” Thẩm Thượng biện minh, nhưng gò má bị Ngôn Đỉnh bóp vừa đau vừa xót, trong đầu hỗn loạn một mảng, nước mắt rơi đầy mặt.
Ngôn Đỉnh buông tay: “Khóc cái gì? Tôi còn uất ức đó.”
“Ngôn Đỉnh... tôi không cần tiền, tôi rất ngoan, tôi không cần anh chịu trách nhiệm, anh đừng đuổi tôi đi.” Ngôn Đỉnh khóc như mưa, thử thương lượng với Ngôn Đỉnh: “Không tới năm 35 tuổi cũng được, ít nhất để tôi ở bên anh tới khi người trong lòng anh trở về, có được không?”
Sắc mặt của Ngôn Đỉnh bỗng thay đổi, giống như bị người ta giẫm vào cái đuôi, trong lòng giống như chặn một tàng đá, thì ra Thẩm Thượng biết sự tồn tại của Tưởng Hằng, tên này có phải là khuyết tật não không hả?
“Khụ...” Ngôn Đỉnh ho khan một tiếng, che đậy sự thất thố trong chốc lát của mình: “Chưa từng ai thấp hèn như cậu.’
Con ngươi đảo một vòng, Ngôn Đỉnh thấy Thẩm Thượng vô cùng khẩn thiếp đợi anh thu lại lệnh, chó nuôi lâu đều có tình cảm, huống chi là con người, Ngôn Đỉnh không thể không thừa nhận, có một khoảnh khắc, anh đã yếu lòng, nhưng cũng không đại biểu anh sẽ tha thứ cho Thẩm Thượng khi xem anh thành thế thân.
“Thật sự cái gì cũng nguyện ý bồi tôi chơi?”