"Sơ Nguyệt, con về rồi à?"
Dung Dung nở nụ cười ngọt ngào, hòa nhã với cô, còn chủ động đón lấy cái giỏ đeo ở sau lưng Lâm Sơ Nguyệt.
"Con vào nhà tắm rửa rồi ăn cơm đi, dì đã chuẩn bị sẵn tất cả nước nóng lẫn thức ăn cho con rồi đấy."
Nước nóng? Còn có cả thức ăn? Lâm Sơ Nguyệt thầm kinh ngạc, bình thường Dung Dung không đối xử tốt với cô thế này, ban nãy không hái được nhiều lá thuốc, cô còn tưởng về nhà sẽ ăn một trận đòn roi của Dung Dung chứ...
Lâm Sơ Nguyệt không biết tại sao hôm nay bà ta lại thay đổi một trăm tám mươi độ như thế, nhưng đối với cô, không bị ăn đòn roi là tốt lắm rồi. Vậy nên cô cũng không để ý nhiều, rũ hết tuyết trên quần áo, tháo giày ra đặt gọn gàng sang một bên, rồi mới vào trong nhà.
Hai bàn tay của cô vì phải hái lá thuốc, làm việc quần quật suốt ngày mà trở nên sần sùi, đầy vết thương, làn da cũng thô ráp, vì lạnh mà tái nhợt đi. Ngày nào cũng thế, từ sáng sớm tới tối mịt, Lâm Sơ Nguyệt phải lên núi hái thuốc, nếu không hái được nhiều thì cô sẽ phải ăn một trận đòn roi của Dung Dung, và không được ăn cơm...
Sau khi bà ngoại mất, Dung Dung càng đối xử với cô thậm tệ hơn, thậm chí còn mang cả nhân tình về nhà, trong một lần ông ta thấy Lâm Sơ Nguyệt xinh đẹp, suýt chút nữa mà cưỡng bức cô.
Lâm Sơ Nguyệt chống trả, lại bị Dung Dung bạt tai, quãng thời gian đó cô phải ngủ trong chuồng gà, tránh xa nhân tình của bà ta. Vậy mà hôm nay không biết tại sao, bà ta lại đối xử tốt với cô như thế.
Lâm Sơ Nguyệt có vẻ ngoài rất xinh đẹp, mái tóc đen dài xõa tới eo, đôi mắt long lanh to tròn, hàng mi cong dài, sống mũi cao dọc dừa và đôi môi chúm chím, cơ thể thường xuyên vận động nên rất cân đối. Đàn ông trong làng ai cũng để mắt tới cô, nhưng cô không chịu mở lòng với ai cả.
Dưới làn nước ấm, cô thoải mái, ngâm nga hát, hơi nước xung quanh tản ra bao bọc làn da trắng sứ, thân hình thon gọn, đường cong như ẩn như hiện cùng với suối tóc mượt mà chạm vào làn nước, Lâm Sơ Nguyệt như là một tiên nữ giáng trần lạc xuống trần gian.
Đột nhiên, một bàn tay to múp míp từ đâu vươn ra, chạm vào bờ vai cô, Lâm Sơ Nguyệt giật mình, vội vàng quay phắt đầu ra phía sau.
"Tiểu mỹ nhân, sao lại tắm một mình thế này? Cho ta tắm với nào?"
Lâm Sơ Nguyệt biến sắc mặt, nhìn tình nhân của Dung Dung chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, thân hình béo ục ịch, núc ních mỡ, ông ta còn cố tình lắc lư, ánh mắt đầy thèm thuồng nhìn khắp cơ thể cô.
Cô lùi lại phía sau, đưa mắt tìm kiếm quần áo của mình, ông ta không nhịn được nữa, nhảy phắt xuống nước làm bọt nước bắn lên tung tóe.
"Ha ha...Tiểu mỹ nhân, sợ gì chứ? Để cho ta ôm một cái nào?"
Lâm Sơ Nguyệt ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người ông ta, cô cau mày đầy chán ghét, sau đó không hoảng sợ mà lấy ngân châm trong đống quần áo, phi trúng vào đúng huyệt trên người ông ta, chỉ thấy ông ta khựng lại, sau đó úp mặt ngã tùm xuống nước.
Nhưng cô chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đúng lúc này, Dung Dung nghe thấy tiếng động lạ bèn mở cửa bước vào, trông thấy cảnh tượng nhân tình của mình và Lâm Sơ Nguyệt ở chung một chỗ, nét mặt bà ta bỗng nhiên chuyển biến, giận dữ vô cùng đáng sợ.
"Con khốn ti tiện này! Mày làm cái gì thế hả?!"
Dung Dung lao tới, thô bạo túm lấy tóc của Lâm Sơ Nguyệt, lôi cô ra khỏi bồn tắm.
"Đồ ranh con láo toét! Mới có tí tuổi đã học thói quyến rũ đàn ông!"
Dung Dung liên tục vừa chửi vừa tát cô thật mạnh, hai gò má của Lâm Sơ Nguyệt đau rát vô cùng, bà ta còn đi lấy chiếc roi mây của mình, vụt lên người cô không thương tiếc, Lâm Sơ Nguyệt đau đớn, cô cắn chặt răng để không kêu lên, Dung Dung đánh một lúc thì mệt, đôi mắt long lên sòng sọc, gằn giọng mà nói:
"Con đĩ non! Ngày mai cuốn gói khỏi đây, lên thành phố A, gả cho nhà họ Tiêu cho tao!"
Gả cho nhà họ Tiêu?
Lâm Sơ Nguyệt trợn tròn mắt, Dung Dung lộ ra nụ cười độc ác...
"Thiếu gia nhà họ Tiêu là một người xấu xí, còn bị bệnh hiểm nghèo, mày gả vào trong đó, xứng đôi vừa lứa quá rồi còn gì!"
"Không..."
Lâm Sơ Nguyệt lắc đầu quầy quậy, không muốn phải gả đi, Dung Dung quát lên:
"Không cái gì?! Mày không đi cũng phải đi! Nếu không bây giờ tao sẽ ném mày ra bên ngoài tuyết, cho mày chết cóng thì thôi!"
Lâm Sơ Nguyệt sợ hãi, so với việc chết cóng ở bên ngoài kia thì cô đành phải lựa chọn...gả cho thiếu gia nhà họ Tiêu...
Cô không biết rằng đây là âm mưu của Dung Dung, bà ta nhận được một khoản tiền lớn, bắt Lâm Sơ Nguyệt phải gả cho thiếu gia nhà họ Tiêu đó. Sáng hôm sau trời vẫn còn tờ mờ, Dung Dung đã đuổi cô ra khỏi nhà, bà ta độc ác tới nỗi chỉ cho cô đủ tiền mua vé tàu, sau trận đòn roi hôm qua, Lâm Sơ Nguyệt không được ăn cơm, cộng thêm với vết thương trên người, cô mệt mỏi tìm một chỗ để ngồi, lôi quyển sách lén giấu được trong người ra để đọc.
Lâm Sơ Nguyệt rất ham thích đọc sách về y thuật, nhưng luôn phải lén Dung Dung đọc nó, nếu bà ta mà phát hiện ra, thể nào cũng xé nát nó đi.
Bây giờ, cô chỉ muốn dành chút ít thời gian còn sót lại để đọc hết cuốn sách này, trước khi gả vào ngôi nhà đó, nghe đồn Tiêu thiếu gia đó rất xấu xí, tính khí còn thất thường, bên cạnh còn nuôi chó sói. Lâm Sơ Nguyệt chỉ mới biết vậy thôi đã đủ sợ hãi, số phận của cô bất hạnh quá...
Bỗng nhiên, một ý nghĩ chạy trốn lóe lên trong đầu cô. Đúng lúc này, đột nhiên có một bóng người từ đâu lao tới, anh ta ngã xuống bên cạnh chân cô, mùi máu tanh nồng xộc lên mũi Lâm Sơ Nguyệt. Chưa kịp để cô phản ứng, khoang tàu bấy giờ vang lên từng tiếng chửi bới ồn ào.
"Mau tìm thằng khốn kia cho tao!"
"Khốn kiếp! Nếu tìm ra nó, nhất định tao sẽ băm vằm nó ra thành trăm mảnh!"
Chương 2: Bất ngờ chạm mặt trên tàu
Người lên tiếng là một gã đàn ông đầu trọc, thân hình to béo, gương mặt còn có một vết sẹo dài trên má, hắn mặc một cái áo sơ mi đã ngả màu vàng, thả phanh mấy cúc áo, lộ ra những hình xăm chi chít trên ngực và cánh tay trông rất đáng sợ, vẻ mặt của hắn làm cho những hành khách trên tàu ai nấy đều co rúm vào sợ hãi.
Trực giác của Lâm Sơ Nguyệt nói rằng người đàn ông mà bọn chúng muốn tìm là người ở ngay bên cạnh cô. Cô không muốn dây vào rắc rối, nhưng với lương tâm của một thầy thuốc, cô cũng không thể bỏ mặc anh ta được...
Nhìn thấy bọn chúng hùng hổ tiến tới ngày càng gần, sống lưng cô toát mồ hôi lạnh, Lâm Sơ Nguyệt suy nghĩ giây lát, bèn đá chân mình vào chân của anh ta.
"Này..."
Người đàn ông đó không hề động đậy, cô càng gấp gáp:
"Hình như bọn chúng đang tìm anh đấy… anh mau rời khỏi đây đi..."
Anh ta như cũ không đáp, chỉ cúi gằm mặt.
Lúc này, một tên đàn em đã để ý tới cô, còn vô tình nghe thấy lời của cô nói..
"Đi đâu cơ hả cô em?"
"Thì ra là cô em che giấu cho nó hả?!"
Lâm Sơ Nguyệt giật mình hoảng hốt, tên đàn em đó hô lớn, gọi thêm mấy người còn lại vào. Chẳng mấy chốc bọn chúng đã bao vây xung quanh cô.
"Cô em xinh đẹp, cô em định bao che cho thằng khốn này à...?"
Đại ca của bọn chúng, cũng chính là tên mặt sẹo. Ánh mắt của hắn hau háu như sói đói nhìn Lâm Sơ Nguyệt,còn liếm môi thèm thuồng không che giấu, sau đó đột ngột giơ chân đá một cái thật mạnh vào người đàn ông bên cạnh cô.
"Không có phản ứng gì cả! Hay là hắn chết rồi?"
Tên đàn em báo cáo lại cho tên mặt sẹo, hắn còn cẩn thận kiểm tra lại, xác định đúng là anh không còn thở nữa, lúc này mới hướng ánh mắt trở lại Lâm Sơ Nguyệt.
"Thằng khốn đó chết rồi, mỹ nữ...vui vẻ với anh một chút không?"
Mặt sẹo thô bỉ vươn tay ra định chạm vào mặt cô, nhưng Lâm Sơ Nguyệt đã nhanh nhẹn tránh khỏi tay hắn, lùi người lại phía sau.
"Đừng chạm vào tôi!"
Trong mắt cô, bọn chúng là cặn bã, còn giết người. Lâm Sơ Nguyệt ghê tởm, mặt sẹo càng thích, hắn buông một tràng cười ha hả:
"Mỹ nữ… em đúng là kiểu người mà anh thích đấy. Hoa hồng thì có gai mà..."
Mặt sẹo lại gần cô hơn. Lưng của Lâm Sơ Nguyệt đã chạm vào cửa sổ, không còn đường lui nữa, xung quanh cũng chẳng có ai dám đứng ra ngăn cản.
"Ngoan ngoãn phục vụ anh đi, trở thành người phụ nữ của anh, anh sẽ không bạc đãi em đâu..."
"Đừng mà..." Lâm Sơ Nguyệt co rúm vào, giả vờ khóc lóc đáng thương.
Hắn ta thèm thuồng, liếm môi, ánh mắt đảo khắp cơ thể cô. Nhất là ở đôi gò bồng đảo căng tròn phập phồng sau lớp áo, mặt sẹo vừa mới định vươn tay ra, cơ thể của hắn ta bỗng nhiên đứng khựng lại, giây lát sau hắn đã ngã xuống, trên trán còn thấy ba cái ngân châm.
"Đại ca!"
Đàn em của hắn sau khi thấy hắn bị Lâm Sơ Nguyệt làm bất tỉnh nhân sự như vậy, không ngờ một cô gái chân yếu tay mềm như thế lại có thể làm ra chuyện này. Bọn chúng giận dữ, đồng loạt định xông tới cho cô một bài học. Đúng lúc này, người đàn ông kia lại ngẩng mặt lên, tiếp theo đó, hàng loạt tiếng kêu rên thảm thiết vang lên, Lâm Sơ Nguyệt chỉ thấy người đàn ông đó thể hiện động tác rất linh hoạt, nhanh và mạnh, mỗi cú đấm đều nhằm vào chỗ hiểm của đối thủ, chẳng mấy chốc bọn chúng đã bị anh hạ đo ván, nằm la liệt rên rỉ trên sàn tàu.
Lâm Sơ Nguyệt há hốc mồm kinh ngạc, chẳng phải anh ta chết rồi hay sao? giây tiếp theo cổ tay của cô bị nắm chặt lấy, người đàn ông kia ép cô vào vách cửa sổ, lúc này Lâm Sơ Nguyệt mới nhìn kĩ được dung mạo của anh ta.
Sống mũi cao, hai đôi mắt đen láy, sâu thẳm ẩn dưới cặp lông mày xếch, vô cùng sắc bén và lạnh lùng, đôi môi mỏng, gương mặt góc cạnh cân đối, ngũ quan hài hòa anh tuấn, tuy nhiên lại tạo cho người khác cảm giác run sợ không dám lại gần.
Anh mặc áo sơ mi đen, bên ngoài là áo khoác, Lâm Sơ Nguyệt vẫn ngửi thấy mùi máu thoang thoảng. Anh ta bị thương mà vẫn đánh nhau được, thể lực không phải dạng vừa, lại còn lừa bọn chúng giả chết. Ấn tượng đầu tiên của Lâm Sơ Nguyệt về anh là một người đàn ông rất thâm hiểm...
"Anh muốn làm gì? Tôi vừa cứu anh đấy, nếu anh dám làm gì tôi, Tiêu gia nhất định sẽ không tha cho anh đâu!"
Tiêu gia? Người đàn ông đó nghe thấy thế, khóe môi bất giác nhếch lên cười. Nụ cười lạnh lẽo pha chút hứng thú hiếm có:
"Ngoan ngoãn một chút đi."
Anh dùng tay vuốt nhẹ qua gò má cô một cái, đôi mắt đen lóe lên một tia khó đoán. Thanh âm thâm trầm, không lạnh không nhạt, Lâm Sơ Nguyệt chỉ thấy nổi da gà, còn đang định lấy ngân châm trong người ra cho anh một bài học thì bấy giờ, vệ sĩ của anh đã tới, đồng loạt cúi đầu trước anh.
"Xin lỗi thiếu gia, chúng tôi tới trễ! Xin thiếu gia hãy tha tội!"
Anh phất tay, nét mặt thờ ơ, không buồn quan tâm. Liếc sang Lâm Sơ Nguyệt lúc này đang há hốc mồm kinh ngạc, chỉ nói một câu:
"Chúng ta nhất định sẽ gặp lại..."
Chương 3: Hôn lễ không có chú rể
Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy anh nhanh chóng rời đi cùng đoàn vệ sĩ áo đen, cô vẫn còn chưa nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra, chưa hiểu được tại sao người đàn ông này lại nói như vậy thì tàu đã đến nơi.
Cô giật mình, vội vã cùng dòng người đông đúc xuống tàu, vốn dĩ muốn bỏ trốn, vậy mà lại bị cuốn vào rắc rối, nhưng Lâm Sơ Nguyệt đã nghĩ quá đơn giản rồi, khi cô chỉ vừa mới bước một chân xuống tàu thôi thì người của Tiêu gia đã xuất hiện, sau đó bắt cô lên xe rồi đưa đi.
Chiếc xe Rolls-Royce màu đen bóng sang trọng hòa cùng dòng người đông đúc trên phố, Lâm Sơ Nguyệt nhìn ra bên ngoài, đã lâu rồi cô mới được quay trở lại thành phố này. Thực ra sống ở vùng núi đã khổ, chịu bị Dung Dung đàn áp càng khổ hơn, nhưng chính thành phố này mới làm cho cô đau khổ nhất, bởi vì nó chính là căn nguyên bắt đầu tất cả...
Những kí ức cũ tràn vào trong đầu cô, Lâm Sơ Nguyệt lắc mạnh đầu, gạt nó ra khỏi đầu mình. Lúc này xe ô tô đã chở cô thẳng tới nơi tổ chức hôn lễ, Lâm Sơ Nguyệt ngơ ngác, kinh ngạc, bởi vì cô không nghĩ rằng mọi thứ diễn ra nhanh đến thế.
Lâm Sơ Nguyệt bị bắt thay váy cưới, làm tóc, trang điểm. Thậm chí cô còn chưa được nhìn thấy mặt chú rể hay là ba mẹ chồng, bên ngoài khách khứa đã tới rất đông, hôn lễ này được tổ chức tại khách sạn sang trọng bậc nhất trong thành phố, dưới sảnh được trang trí bởi hơn một trăm loại hoa đắt tiền nhất, tất cả mọi rượu vang, điểm tâm nhẹ cũng tới từ đầu bếp nổi tiếng.
Ở một góc, Lâm Phỉ Thúy nhìn đám cưới lớn như vậy, có chút ghen tị, nhưng nghĩ tới việc chú rể chỉ là một tên tàn phế, xấu xí thì cô ta bỗng thấy được an ủi hơn.
Lý Đan Hà thấy sắc mặt của con gái có chút khó chịu, bèn tới gần hỏi:
"Sao thế?"
Lâm Phỉ Thúy lắc đầu, đáp:
"Không sao ạ."
Lý Đan Hà cũng không hỏi gì nhiều, Lâm Phỉ Thúy đang buồn chán, đột nhiên nhìn thấy Mạc Bắc xuất hiện, ở thành phố A này, Mạc Bắc cũng là một thiếu gia có tiếng, đặc biệt là Lâm Phỉ Thúy rất thích anh ta.
Anh ta vừa xuất hiện đã có rất nhiều cô gái lại gần muốn tiếp cận, Mạc Bắc nổi tiếng đào hoa, Lâm Phỉ Thúy rất khó chịu, cô ta cầm một ly rượu vang, lại gần Mạc Bắc và hai cô gái kia...
Lâm Phỉ Thúy gần tới nơi, giả vờ vấp phải hòn đá. Ly rượu vang trong tay vì thế sóng sánh ra ngoài, đổ ụp lên chiếc váy của cô gái kia...
"Á!"
Cô ta hét lên thất thanh, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, còn cô gái còn lại, Lâm Phỉ Thúy cũng dùng gót giày giẫm mạnh vào vạt váy của cô ta, tiếng vải rách liền vang lên. Cô ta xấu hổ, không kịp nói lời nào đã ôm váy chạy đi mất.
Bấy giờ chỉ còn lại một mình Mạc Bắc và Lâm Phỉ Thúy, cô ta hờ hững hơi cúi người, lộ ra đôi gò bồng đảo căng tròn, Mạc Bắc nhìn không chớp mắt, khóe miệng khẽ khàng mỉm cười, vươn tay ôm lấy eo cô ta...
"Bảo bối, mấy ngày không gặp, em ngày càng trở nên xinh đẹp rồi đấy..."
Lâm Phỉ Thúy cười nũng nịu trong vòng tay của anh ta, cho đến khi tiếng nhạc du dương bất chợt tắt và Mc tiến lên bục, dõng dạc nói:
"Đã đến giờ cử hành hôn lễ..."
Tiếng vỗ tay rào rào vang lên, tất cả mọi người cùng hồi hộp, nín thở chờ đợi, tuy nhiên lại không hề có chú rể, trong khi đó, Lâm Sơ Nguyệt đã bước ra, trên người mặc váy cưới rất xinh đẹp, tà váy xòe bồng như công chúa, gương mặt trang điểm tỉ mỉ, càng tôn lên dung mạo kiều diễm, đáng tiếc đứng trước mặt cô lại không hề có bóng dáng của chú rể...
Tiếng xì xào bàn tán bắt đầu không ngừng vang lên. Lâm Sơ Nguyệt cảm giác như bị hắt hủi, bỏ rơi, một lần nữa trái tim cô đau nhói, cho dù là hôn nhân trên danh nghĩa, nhưng bọn họ có cần phải đối xử với cô như vậy hay không?
Đối với một cô gái, đám cưới là thiêng liêng nhất, hạnh phúc nhất. vậy mà trong đám cưới, Lâm Sơ Nguyệt lại bị bỏ rơi. Bên cạnh chẳng có người nhà, càng chẳng có một ai đứng ra bênh vực, bảo vệ, Lâm Sơ Nguyệt buồn bã, khóe mắt bất giác cay cay...
Lâm Phỉ Thúy thấy Mạc Bắc cứ nhìn Lâm Sơ Nguyệt không chớp mắt, cô ta bực bội, đố kỵ dâng trào. Một thời gian không gặp, Lâm Sơ Nguyệt ngày càng xinh đẹp hơn, làm cho cô ta ngày càng ghen ghét.
"Có lẽ là không che giấu được quá khứ từng gián tiếp hại chết mẹ ruột, nên chú rể mới chạy trốn chăng?"
Lâm Phỉ Thúy lên tiếng chế nhạo cô, thanh âm cô ta không to không nhỏ, đủ để cho những người ở gần nghe thấy.
Một đồn mười, mười đồn trăm. Ánh mắt của quan khách từ thương cảm dành cho cô, bây giờ liền biến thành khinh bỉ, Lâm Phỉ Thúy không dừng lại mà tiếp tục nói:
"Xuất thân từ nông thôn, không biết vì sao lại có thể gả được vào Tiêu gia?"
Bàn tay bên dưới của Lâm Sơ Nguyệt đã siết chặt thành nắm đấm, sắc mặt khó coi thấy rõ, Lâm Phỉ Thúy cười khẩy, vẻ mặt dương dương tự đắc rất đắc ý. Nếu không phải đang ở hôn lễ, cô nghĩ mình sẽ cho Lâm Phỉ Thúy vài cái ngân châm vào mặt rồi.
Đúng lúc này, giọng nói của mc liền vang lên, cắt ngang sự nghi ngờ, suy đoán của mọi người.
"Thành thật xin lỗi tất cả mọi người, xin lỗi cô dâu, nhà trai thông báo chú rể bỗng xảy ra chuyện nên không thể đến được, hôn lễ xin được phép tổ chức lại vào ngày khác… Một lần nữa tôi xin thay mặt cho tất cả, xin lỗi quý quan khách..."
Chương 4: Tâm tình nguội lạnh
Lâm Phỉ Thúy nghe vậy, bật cười khoái chí, khoác tay Mạc Bắc cùng Lý Đan Hà rời đi. Bữa tiệc chóng tàn, xung quanh nhanh chóng chỉ còn lại lác đác vài nhân viên phục vụ thu dọn đồ đạc và dọn dẹp…
Cả hội trường cuối cùng chỉ còn lại một mình bóng dáng Lâm Sơ Nguyệt đứng đơn độc, một vài nhân viên còn nhìn cô với ánh mắt thương hại, bấy giờ, quản gia Ngô, người phụ trách đưa đón cô lúc nãy, lạnh nhạt bảo cô lên xe ô tô, Lâm Sơ Nguyệt chẳng còn phản kháng như ban đầu nữa, bình thản bước lên xe.
Bánh xe lăn tròn, mang theo tâm tình của người vốn đã nguội lạnh, cái gọi là gia đình kia, cô vốn dĩ đã không còn nghĩ tới nữa, còn cái gọi là hôn nhân kia, cô cũng chẳng buồn quan tâm...
Lâm Sơ Nguyệt chẳng còn nhớ mình được đưa vào phòng bằng cách nào, trong căn phòng tối om, cô chẳng buồn bật đèn, nương theo ánh trăng bên ngoài mà ngồi phịch xuống giường.
"Hừ..."
Một tiếng rên kì lạ đột nhiên phát ra trong bóng tối, Lâm Sơ Nguyệt giật mình sợ hãi, cô vội vàng bật phắt công tắc điện lên, nhưng luống cuống thế nào lại chẳng biết ở đâu mà lần.
"Bên phải một chút nữa."
Thanh âm không nặng không nhẹ đó vừa vang lên, Lâm Sơ Nguyệt đã cứng người. Lát sau, ánh đèn màu vàng từ phía trên hắt xuống, soi tỏ rõ diện mạo của người đàn ông đang ngồi trên giường.
"Á á á..."
Lâm Sơ Nguyệt hét toáng lên, sau đó không kịp suy nghĩ gì mà vơ lấy cái đèn bàn, ném vào người anh.
Tiêu Thế Tu cau mày, anh vươn tay, kéo tay cô một cái, Lâm Sơ Nguyệt mất đà, thuận thế cứ thế ngã vào lồng ngực mạnh mẽ cứng cáp đó.
"Kêu cái gì mà kêu, điếc hết cả tai rồi." Tiêu Thế Tu gạt khăn trùm đầu của cô làm nó rơi xuống đất, hơi thở nóng ấm, trầm thấp của anh như vờn quanh gò má cô, phút chốc khoảng cách giữa hai khuôn mặt của hai người rất gần.
Lâm Sơ Nguyệt đờ người, đang định đẩy anh ra thì nhìn thấy bộ quần áo vest màu trắng của chú rể trên người Tiêu Thế Tu. Cơ thể cô phút chốc như bị điểm huyệt, cô ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú của Tiêu Thế Tu, giây lát sau, vẻ mặt cứ như là gặp phải quỷ.
"Anh… anh là...?"
Lâm Sơ Nguyệt lắp ba lắp bắp, chữ đến miệng rồi mà không nói ra được, còn Tiêu Thế Tu thì rất ung dung, bình thản, đồng tử đen thẳm chất chứa gương mặt xinh đẹp của Lâm Sơ Nguyệt, khóe môi còn hơi cong lên cười.
Một tay của anh bất giác vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của cô từ lúc nào không hay. Lâm Sơ Nguyệt bấy giờ mới hoàn hồn, đẩy mạnh Tiêu Thế Tu sang một bên, đứng dậy, giữ một khoảng cách an toàn với anh ta.
"Tại sao anh lại ở đây?"
Tiêu Thế Tu liền bật cười trước câu hỏi của cô. Khi anh cười, dáng vẻ bớt đi lạnh lùng thường thấy, gương mặt càng thêm điển trai.
"Đã biết rồi còn hỏi hay sao? Tôi chính là chú rể, chồng của cô đấy."
Tuy rằng Lâm Sơ Nguyệt đã chuẩn bị tinh thần nhưng mà khi nghe anh trả lời, cô vẫn không tránh khỏi hít một ngụm khí lạnh.
"Không phải người kết hôn cùng tôi là Tiêu thiếu gia vô cùng xấu xí, còn mắc bệnh hiểm nghèo sắp chết, tính khí thất thường hay sao?"
Những lời đồn bên ngoài về anh nhiều vô số kể, Tiêu Thế Tu căn bản chẳng quan tâm. Nếu không phải Lâm Sơ Nguyệt gặp anh ở trên tàu sáng nay, còn chứng kiến dáng vẻ anh quật ngã mấy tên côn đồ cao to, e rằng còn tưởng người ngồi trước mặt này là hai người khác nhau.
Nếu anh mà bị bệnh thì sao có thể đánh nhau giỏi như thế, lại còn trong tình trạng bị thương?
Lâm Sơ Nguyệt suy nghĩ giây lát, ánh mắt Tiêu Thế Tu trong lúc đó không hề rời khỏi cô...
"Chẳng lẽ là anh tung hỏa mù, lừa người ngoài rằng anh bị bệnh và xấu xí?"
"Ngốc quá, bây giờ mới biết à?"
Tiêu Thế Tu mỉm cười chế nhạo, Lâm Sơ Nguyệt thẹn quá hóa giận, nói:
"Tôi không có ngốc!"
"Nếu không ngốc, sao lúc ở trong đám cưới, không phản bác lại?"
Lâm Sơ Nguyệt cứng người, anh là đang muốn nói tới việc cô bị Lâm Phỉ Thúy chế nhạo ư?
"Vợ của Tiêu Thế Tu này, há có thể bị người ngoài xúc phạm như thế sao?"
"Ai...ai là vợ của anh chứ?!"
Lâm Sơ Nguyệt không thể nào hiểu được người đàn ông này nữa, chẳng phải anh không đến hôn lễ, bỏ rơi cô, để cô bị người khác khinh bỉ, bây giờ còn ra vẻ quan tâm ư?
Tiêu Thế Tu bỗng đứng dậy, thân hình cao lớn dường như bao trọn lấy cô, bóng dáng anh dưới ánh đèn vàng càng thêm khôi ngô tuấn tú, đặc biệt là đôi mắt đen láy kia, giống như là hút mất hồn phách của người đối diện.
Lâm Sơ Nguyệt lùi lại, lưng chạm vào vách tường lạnh buốt, cô bỗng rùng mình một cái. Lần thứ hai bị Tiêu Thế Tu ép vào tường, khí thế cường đại của người đàn ông này, làm cho cô không khỏi dè chừng.
Ngược lại, Tiêu Thế Tu cảm thấy trong lòng có một cảm giác chưa từng xuất hiện, anh không biết gọi nó là gì. Cằm của Lâm Sơ Nguyệt đột ngột bị nâng lên, giây tiếp theo, bốn mắt liền chạm nhau, anh lên tiếng:
"Đã bước chân vào cửa Tiêu gia, cả đời này phải là người phụ nữ của tôi!"
Chương 5: Căn bệnh quái ác
Lâm Sơ Nguyệt tròn mắt không tin nổi, Tiêu Thế Tu lại nói tiếp:
"Chuyện tôi đóng giả thành một kẻ tàn phế, không được nói cho ai biết, nếu không tôi nhất định sẽ ném cô cho chó sói ăn thịt!"
Ánh mắt của Tiêu Thế Tu chuyển sang lạnh lùng, băng giá.
Lâm Sơ Nguyệt đang định phản bác thì Tiêu Thế Tu đột ngột ôm đầu, hai hàng lông mày siết chặt lại với nhau, vẻ mặt dường như rất đau đớn.
"Anh bị làm sao thế?"
Tiêu Thế Tu hất mạnh tay cô ra, sau đó lùi lại, giống như là hắt hủi. Đôi mắt anh bất chợt thay đổi, vằn lên tia máu rất đáng sợ...
"Đừng lại gần tôi!" Anh gầm lên một tiếng.
Lâm Sơ Nguyệt không hiểu tại sao thái độ của anh đột ngột trở nên gay gắt thế, trong khi đáng lẽ cô mới là người thể hiện điều đó vì bị bỏ rơi, bẽ mặt trong hôn lễ chứ?
Chóp mũi Lâm Sơ Nguyệt bỗng ngửi thấy một mùi thuốc thoang thoảng, cô nhớ tới lúc chiều, Tiêu Thế Tu còn bị thương...Lâm Sơ Nguyệt có một điểm yếu là dù ai bị thương cô cũng đều chạy chữa, cho dù là bọn họ từng nói những điều không tốt về cô đi chăng nữa...
"Để tôi xem cho nhé?"
Lâm Sơ Nguyệt vừa định lại gần anh, Tiêu Thế Tu đã lườm cô một cái, sau đó anh cầm lấy chiếc bình hoa ở trên bàn, ném thằng nó xuống đất, vô tình mảnh vỡ bắn ra, cứa vào chân của Lâm Sơ Nguyệt.
"Choang!"
"Khốn kiếp! Đừng lại gần tôi!" Tiêu Thế Tu giận dữ, quát tháo rất đáng sợ.
Lâm Sơ Nguyệt lùi lại một bước, nhìn anh không khác gì một con hổ dữ, đúng lúc này quản gia Ngô nghe thấy âm thanh lớn, ông ta không gõ cửa mà vội vã vào thẳng bên trong.
"Thiếu gia!"
Ông ta vừa nhìn đã biết anh đang lên cơn, quản gia Ngô lớn tiếng gọi mấy người vệ sĩ cao to tới nhằm chế trụ Tiêu Thế Tu lại, nhưng anh rất khỏe, đặc biệt khi lên cơn rất hung hãn. Tiêu Thế Tu bình thường thể lực đã hơn người, chẳng qua vì che giấu làm kẻ tàn phế, bây giờ khi phát bệnh, anh trở thành một người hoàn toàn mất đi lý trí, dễ dàng quật ngã đám bảo vệ xung quanh.
Lâm Sơ Nguyệt nhìn tỉnh cảnh trước mắt, lại nhìn xuống vết cứa trên chân mình, đắn đo một lúc, cô sợ khi lại gần Tiêu Thế Tu, anh sẽ làm cô bị thương. Nhưng ban nãy Lâm Sơ Nguyệt đã ngửi thấy mùi thuốc trên người anh, theo như kinh nghiệm của cô thì Tiêu Thế Tu bị mắc bệnh rối loạn giấc ngủ...
Căn bệnh này khi phát tác, liền trở thành một người hoàn toàn khác, rất hung hăng đáng sợ. Lâm Sơ Nguyệt thấy đám vệ sĩ đã bị anh đánh ngã hết xuống đất, nằm la liệt rên rỉ, còn quản gia Ngô, sắc mặt cũng tái xanh, ông ta sợ hãi, run rẩy không biết nên làm gì.
Tiêu Thế Tu quắc mắt nhìn ông ta, chậm rãi tiến đến từng bước, quản gia Ngô hoảng hốt lùi lại, đôi môi lắp ba lắp bắp:
"Thiếu...thiếu gia..."
Lâm Sơ Nguyệt cắn môi, quyết định lao tới, chắn trước mặt quản gia Ngô.
"Nguy hiểm lắm..." Ông ta sợ hãi, run rẩy nói với Lâm Sơ Nguyệt.
Tiêu Thế Tu dừng lại, ánh mắt đỏ ngầu nhìn cô. Lâm Sơ Nguyệt bỗng nhiên ôm chầm lấy thắt lưng anh, sau đó lấy ngân châm, châm vào mấy huyệt trên người anh.
Tiêu Thế Tu ban đầu còn chưa thích ứng được, hai bàn tay bóp chặt lấy bả vai cô. Lâm Sơ Nguyệt cảm giác vai mình sắp bị anh bóp gãy đến nơi, nhưng cô vẫn kiên trì châm cứu cho anh. Đôi mắt cô nhìn thẳng vào anh, kì lạ là khi nhìn vào đôi mắt ấy, Tiêu Thế Tu bỗng nhiên cảm thấy bình ổn hơn...
"Thả lỏng một chút, cứ tin tưởng ở tôi..."
Lâm Sơ Nguyệt dịu dàng lên tiếng, ánh mắt anh dần trở nên bớt hung hãn, Tiêu Thế Tu thả lỏng người, từ bóp lấy bả vai cô, hai cánh tay giờ chuyển sang ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của Lâm Sơ Nguyệt.
Gương mặt anh vùi vào phần cổ trắng nõn của cô, Tiêu Thế Tu hít sâu mùi hương ngọt ngào này một cái, cảm giác rất thoải mái dễ chịu, anh vô thức há miệng, cắn một cái lên hõm cổ cô.
"Ưm..."
Lâm Sơ Nguyệt hơi giật mình, may mà anh không cắn mạnh, Tiêu Thế Tu cảm nhận da thịt mềm mại trong miệng mình, tâm trí dần thả lỏng, còn dùng răng day qua day lại như thưởng thức mỹ vị.
Cô nhịn xuống, vì anh đang phát bệnh nên để cho anh tùy ý cắn, nếu là bình thường thì Lâm Sơ Nguyệt đã đạp anh sang một bên rồi.
"Lâm Sơ Nguyệt...ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không vạch trần thân phận gả thay của cô."
Một lúc sau, Tiêu Thế Tu chợt lên tiếng, anh đã lấy lại được thần trí, nhanh chóng trở về là một người lạnh lùng, thấu đáo...
Người phụ nữ này mang một sức hút kì lạ khiến anh bình tâm hơn, Tiêu Thế Tu tội gì không giữ cô lại?
Lâm Sơ Nguyệt không ngờ anh lại biết thân phận của mình, cô cắn môi không đáp, Tiêu Thế Tu vuốt ve vòng eo nhỏ của cô, thanh âm trầm thấp vang lên bên tai Lâm Sơ Nguyệt:
"Lâm Sơ Nguyệt, suy nghĩ cho kĩ nhé, chỉ cần tôi phất tay một cái là chuyện gì cũng có thể làm. Nhưng nếu cô đồng ý ở bên cạnh tôi, làm người phụ nữ của Tiêu Thế Tu tôi, tôi sẽ không để cô phải chịu thiệt thòi, hay là bị ai bắt nạt."
Cô như cũ không trả lời, Tiêu Thế Tu cũng không dồn ép mà chậm rãi nhắm mắt, thả lỏng cơ thể mà chìm vào giấc ngủ...
Quản gia Ngô đứng trơ như trời trồng, bởi vì đây là lần đầu tiên ông ta được thấy có người chế ngự được anh. Như mọi khi, phải rất vất vả lắm mới khống chế được căn bệnh này của anh, vậy mà hôm nay anh không cần phải uống thuốc, chỉ cần ôm Lâm Sơ Nguyệt một cái là đã ổn.
Ông ta không biết cô lén lấy ngân châm, châm cứu cho anh. Tiêu Thế Tu đứng bất động, cả cơ thể đổ ập về phía cô, Lâm Sơ Nguyệt không chống đỡ được, thân người vì thế mà lảo đảo...
Quản gia Ngô vội vàng chạy đến đỡ lấy anh, nhưng cả người Tiêu Thế Tu cứ như là con mực, ôm chặt cô không rời.
"Không thể tin được, thiếu gia ngủ rồi..."
Ông ta kinh ngạc thốt lên, nhìn cô nói:
"Đây là lần đầu thiếu gia không cần dùng thuốc mà vẫn ngủ được."
Lâm Sơ Nguyệt bị anh ôm chặt cứng, chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm xem anh ngủ hay thức. Quản gia Ngô lại lén kín đáo liếc nhìn cô, lên tiếng:
"Thiếu phu nhân, phiền phu nhân chăm sóc cho thiếu gia nhé, tôi xin phép ra ngoài ạ..."
Ông ta gọi mấy người lôi những tên vệ sĩ đang bất tỉnh nhân sự trên đất ra ngoài. Còn Lâm Sơ Nguyệt thì đờ đẫn, đại não còn chưa "load" hết được lời ông ta nói.
Thiếu phu nhân?
Căn phòng nhanh chóng chỉ còn lại hai người bọn họ. Tiêu Thế Tu ôm cô rất chặt, đến nỗi Lâm Sơ Nguyệt chẳng thể nào cựa quậy nổi, hơi thở nóng rẫy, ổn định phả vào phần gáy cô. Lâm Sơ Nguyệt bất giác đỏ mặt, có chút không tự nhiên, dù sao cô cũng là xử nữ, lần đầu gần gũi với đàn ông đến như vậy, khó tránh khỏi ngại ngùng...
Lâm Sơ Nguyệt không biết trước mắt còn phải đối mặt với điều gì nữa đây? Tiêu Thế Tu còn mắc bệnh, mỗi khi lên cơn liền rất đáng sợ, ở bên cạnh anh thế này, cô sợ hãi không kém. Chẳng lẽ đó là lý do mà Tiêu gia gấp gáp chuẩn bị hôn lễ cho con trai của họ hay sao? Một người như anh, tuy rằng bình thường rất điển trai, có khí chất và sức khỏe nhưng khi lên cơn, ai đảm bảo anh sẽ không làm hại những người xung quanh chứ?
Lâm Sơ Nguyệt cảm giác như mình đang ở trong hang cọp, cô rùng mình một cái, cả một ngày mệt mỏi, gặp bao nhiêu chuyện, hiện tại nằm trong vòng tay của Tiêu Thế Tu, hai mí mắt cô cũng dần trĩu nặng...
Giây lát sau, Lâm Sơ Nguyệt theo anh chìm vào giấc ngủ.
Bên ngoài, vầng trăng sáng vành vạnh, trong căn phòng yên ắng, hai thân hình ôm chặt lấy nhau, bao quanh là cánh hoa hồng đỏ rực, giống như là đôi tình nhân đang yêu…