Chương 166: Di vật của mẹ
Chương 166: Di vật của mẹ
“Ông cứ nói đi ạ.”
Ánh mắt của Lý Khuynh Ngang bỗng nhiên trở nên kỳ lạ:
“Thực ra, sau khi mà Lâm Chấn Xuyên qua lại với Lý Đan Hà, ông đã bí mật điều tra hắn và biết được hắn từng dính tới tiền án.”
“Tiền án?”
Ý của Lý Khuynh Ngang có nghĩa là Lâm Chấn Xuyên từng là tội phạm, Lâm Sơ Nguyệt kinh ngạc, không biết được rằng ông ta còn là con người độc ác cỡ nào nữa.
“Đúng vậy.” Lý Khuynh Ngang gật đầu chắc chắn.
“Mọi tài liệu ông giấu ở trong phòng của mẹ cháu.”
Lâm Sơ Nguyệt móc nối lại, chẳng lẽ tài liệu đó là thứ mà Lâm Phỉ Thuý đang giữ, thế sao cô ta dám nói ra được?
“Sơ Nguyệt, con người Lâm Chấn Xuyên rất độc ác, vì tiền thì cái gì cũng dám làm, ông sợ cháu sẽ gặp nguy hiểm.”
Trước đây cô vì lời hứa với mẹ nên mới không quay lại trả thù bọn họ, nhưng bọn họ lại không muốn buông tha cho cô, liên tiếp hãm hại cô và cả ông ngoại, vì thế Lâm Sơ Nguyệt quyết định không thể bỏ qua cho bọn họ được nữa.
Chương 166: Di vật của mẹ
Cô đặt tay lên tay Lý Khuynh Ngang trấn an:
“Ông ngoại, ông yên tâm đi, cháu bây giờ không còn là Lâm Sơ Nguyệt ngày xưa nữa rồi, cháu đã lớn rồi, cháu muốn bọn chúng phải trả giá vì những gì mà chúng đã gây ra cho gia đình của chúng ta.”
Lý Khuynh Ngang nhìn cô, ông nhìn thấy được trong mắt cô là ngọn lửa kiên định, một cô gái nhỏ như cô mà phải gánh trên vai trọng trách quá lớn, ông chỉ hận bản thân già yếu không bảo vệ được cho cô.
Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười, đút cháo cho ông, vừa nói:
“Ông ngoại, bây giờ chỉ ông ngoại khoẻ mạnh ở bên cạnh cháu là Nguyệt Nguyệt vui lắm rồi.”
Nguyệt Nguyệt là tên hồi nhỏ mà Lý Khuynh Ngang hay gọi cô, vành mắt ông phút chốc nóng bừng, đôi tay nhăn nheo hơi run rẩy, cố gắng đưa lên ôm cô vào lòng.
“Nguyệt Nguyệt của ông, ông ngoại xin lỗi vì không bảo vệ được cho cháu, để cháu phải chịu khổ rồi.”
“Không sao đâu ạ, chuyện đã qua rồi, ông đừng buồn sẽ không tốt cho sức khoẻ đâu ạ.”
Chương 166: Di vật của mẹ
Chín giờ tối. Quán bar XX.
Lâm Sơ Nguyệt đứng trước cửa quán bar sau đó gọi điện thoại cho Lâm Phỉ Thuý, cô ta bắt máy ngay lập tức, đầu dây còn vọng lại tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
“Tôi đến rồi.” Cô lạnh giọng nói.
Lâm Phỉ Thuý nhếch môi cười:
“Vào trong đi, phòng 106.”
Cô ta nói xong liền cúp máy ngay, Lâm Sơ Nguyệt không chần chừ đi vào, Lâm Phỉ Thuý biết mẹ là điểm yếu của cô nên cô ta sẽ nhân cơ hội này mà trừng trị Lâm Sơ Nguyệt một trận.
Cô ta đánh mắt ra hiệu cho ba gã đàn ông cao to đứng trong góc, khoé môi nở một nụ cười nham hiểm.
Chưa đầy năm phút sau, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói của Lâm Sơ Nguyệt từ bên ngoài vọng vào:
“Lâm Phỉ Thuý, tôi đến rồi, mau mở cửa đi.”
Cô ta đứng dậy, nhìn qua lỗ mắt mèo xác định là cô đi một mình thì mới mở cửa ra. Lâm Phỉ Thuý đứng sang một bên, cười nói:
Chương 166: Di vật của mẹ
“Lâm Phỉ Thuý, tôi đến rồi, mau mở cửa đi.”
Cô ta đứng dậy, nhìn qua lỗ mắt mèo xác định là cô đi một mình thì mới mở cửa ra. Lâm Phỉ Thuý đứng sang một bên, cười nói:
“Vào đi.”
Lâm Sơ Nguyệt bình thản đi vào, thái độ đó càng khiến cho Lâm Phỉ Thuý tức điên lên. Cô quay sang nhìn cô ta, thanh âm lạnh nhạt vang lên:
“Lâm Phỉ Thuý, đồ của mẹ tôi đâu?”
“Chị uống hết ly rượu kia thì tôi sẽ đưa cho chị.” Cô ta chỉ vào ly rượu trên bàn, nhếch môi cười hiểm.
Lâm Sơ Nguyệt không cần nghĩ cũng biết ly rượu kia bị cô ta cho thuốc vào, cô len lén châm kim vào huyệt khống chế rồi cầm ly rượu lên ngửa cổ uống cạn.
Vẻ mặt Lâm Phỉ Thuý rất hả hê,cô ta chờ đợi cô sẽ có phản ứng nhưng một lúc rồi mà Lâm Sơ Nguyệt chẳng hề hấn gì. Cô lại cất tiếng hỏi:
“Đồ đâu? Cô mau đưa đây.”
Lâm Phỉ Thuý tức giận, cô ta hoài nghi giật lấy ly rượu trên tay Lâm Sơ Nguyệt, rõ ràng nó đã được uống cạn rồi cơ mà, tại sao cô vẫn không bị làm sao?
Chương 166: Di vật của mẹ
Lâm Phỉ Thuý tức giận, cô ta hoài nghi giật lấy ly rượu trên tay Lâm Sơ Nguyệt, rõ ràng nó đã được uống cạn rồi cơ mà, tại sao cô vẫn không bị làm sao?
Cô ta nhếch môi cười lạnh:
“Lâm Sơ Nguyệt, chị tưởng dễ dàng lấy được như vậy sao? Chị còn nhớ lần trước chị đã làm nhục tôi như thế nào hay không? Tôi căm hận chị! Lần này tôi sẽ cho chị nếm mùi thế nào là nhục nhã!”
Viền mắt cô ta đỏ bừng vì hận thù, Lâm Phỉ Thuý lớn tiếng gọi ba người đàn ông cao to từ trong góc bước ra, Lâm Sơ Nguyệt đã đoán được thể nào cô ta cũng giở trò nên chẳng lấy làm ngạc nhiên.
“Cô không sợ động vào tôi thì Thế Tu sẽ không tha cho cô sao?”
Nhắc tới Tiêu Thế Tu, trong mắt Lâm Phỉ Thuý lộ ra tia sợ hãi, nhưng rất nhanh bị nỗi thù hận nhấn chìm, cô ta bật cười một tràng, nói:
“Lâm Sơ Nguyệt, chị nghĩ tôi sợ hắn sao? Chị nghĩ hắn thật lòng yêu chị à? Nhất là sau khi chị thất thân, bị ba người đàn ông làm nhục?”
Cô chỉ khẽ cười không đáp, thái độ bình thản đó liền kích động tới Lâm Phỉ Thuý.
Cô chỉ khẽ cười không đáp, thái độ bình thản đó liền kích động tới Lâm Phỉ Thuý.
“Lâm Sơ Nguyệt, chị cứ tỏ ra thanh cao khi còn có thể đi, để tôi xem dáng vẻ chị ở trên giường với đàn ông sẽ như thế nào?!”
Cô ta ra hiệu cho ba gã đàn ông cao to kia, ba người hắn chậm rãi lại gần cô, ánh mắt lộ ra vẻ thèm thuồng như sói đói, chúng áp sát Lâm Sơ Nguyệt, Lâm Phỉ Thuý đứng đó chờ đợi kịch hay nhưng chưa đầy một phút ba gã đàn ông đã đứng khựng lại sau đó đồng loạt ngã xuống, trên trán bị cắm ngân châm…
Chương 167: Cô còn dám sỉ nhục mẹ tôi, tôi sẽ rạch nát mặt cô
Chương 167: Cô còn dám sỉ nhục mẹ tôi, tôi sẽ rạch nát mặt cô
“Chuyện gì vậy…?”
Lâm Phỉ Thuý hoang mang, dùng chân đạp cho ba người đó mấy cái nhưng chúng như cũ bất tỉnh nhân sự.
Lâm Sơ Nguyệt chẳng cần tốn chút sức lực nào đã hạ được ba người đàn ông cao to, điều đó làm cho Lâm Phỉ Thuý sợ hãi.
“Lâm Phỉ Thuý, tôi không có thời gian đôi co với cô đâu, tôi hỏi lại một lần nữa, đồ của mẹ tôi đâu?”
Cô ta hoang mang lùi lại phía sau, cho đến khi lưng chạm phải tường mới giật mình nhìn xuống, nhìn thấy trên tay cô cầm ngân châm, phút chốc Lâm Phỉ Thuý như hiểu ra tất cả mọi chuyện.
Cô ta cười khẩy, lao nhanh tới đoạt ngân châm trên tay Lâm Sơ Nguyệt. Cô né người tránh sang một bên, Lâm Phỉ Thuý vồ hụt, suýt chút nữa thì ngã xuống đất, cô ta không cam tâm, dùng tay kéo chân Lâm Sơ Nguyệt, hai người cùng ngã xuống tấm thảm, Lâm Phỉ Thuý với tay một lần nữa đoạt đi ngân châm, khi gần chạm tới thì bị Lâm Sơ Nguyệt đẩy ra.
“Á!”
Lâm Phỉ Thuý hét lên thất thanh một tiếng, đồng thời một tiếng “choang!” Vang lên.
Chương 167: Cô còn dám sỉ nhục mẹ tôi, tôi sẽ rạch nát mặt cô
Lâm Phỉ Thuý hét lên thất thanh một tiếng, đồng thời một tiếng “choang!” Vang lên.
Hai tay cô ta run rẩy ôm lấy khuôn mặt của mình, Lâm Phỉ Thuý nhìn hai bàn tay đầy máu, đầu óc tức khắc như bị ngưng trệ, cô ta như phát điên lao vào trong phòng tắm đối diện với tấm gương, cô ta nhìn thấy một vết rạch do mảnh thuỷ tinh vỡ của ly rượu cứa vào, kéo dài từ thái dương xuống gò má, Lâm Phỉ Thuý chết lặng, không tin vào sự thật này.
“Không thể nào… Mặt của tôi…mặt của tôi…”
Tay run run chạm vào vết thương, máu liền dây xuống tay, Lâm Phỉ Thuý sốc nặng, mở vòi xả nước xối xả hắt lên mặt, đáng tiếc máu bị rửa trôi nhưng vết thương vẫn ngự trị trên khuôn mặt cô ta giống như là sự đả kích lớn nhất.
“Không…không…”
Lâm Phỉ Thuý ôm mặt của mình ngồi bệt xuống đất khóc to, nước mắt mặn chát chảy qua vết thương càng thêm đau xót, cô ta không thể chấp nhận sự thật này, đổ tất cả mọi chuyện lên đầu Lâm Sơ Nguyệt.
Chính vì Lâm Sơ Nguyệt nên cô ta mới bị huỷ dung!
Cô ta đột ngột đứng dậy lao ra bên ngoài, vơ lấy một mảnh thuỷ tinh vỡ rồi lao về phía Lâm Sơ Nguyệt.
Chương 167: Cô còn dám sỉ nhục mẹ tôi, tôi sẽ rạch nát mặt cô
Cô ta đột ngột đứng dậy lao ra bên ngoài, vơ lấy một mảnh thuỷ tinh vỡ rồi lao về phía Lâm Sơ Nguyệt.
“Lâm Sơ Nguyệt! Hôm nay tao phải giết chết mày!”
Cô ta điên cuồng lao tới, lập tức bị cô chế trụ, Lâm Sơ Nguyệt bắt được cổ tay của cô ta rồi bẻ quặt nó ra phía sau, cô ta đau đớn đánh rơi mảnh thuỷ tinh xuống đất.
“Con khốn! Mau thả tao ra!” Lâm Phỉ Thuý hét toáng lên, vết thương trên má nhức nhối vô cùng.
“Lâm Phỉ Thuý, mau nói cho tôi biết đồ của mẹ tôi ở đâu?!”
Lâm Sơ Nguyệt gằn giọng, không còn sự kiên nhẫn với cô ta nữa, cô nhặt mảnh thuỷ tinh vỡ dưới đất mà ban nãy cô ta đánh rơi lên, kề sát vào bên má còn lại của cô ta, hăm doạ:
“Lâm Phỉ Thuý, cô muốn nửa bên mặt còn lại của mình có thêm một vết sẹo nữa không?”
Hàng mi cô ta run rẩy, tròng mắt trợn lớn nhìn chằm chằm miếng thuỷ tinh trong tay Lâm Sơ Nguyệt,cô ta vùng vẫy, lập tức bị cô dùng sức đè mạnh trên tường:
“Đừng có mà vùng vẫy! Nếu không tôi trượt tay vô tình cứa vào đó một đường đấy!”
Chương 167: Cô còn dám sỉ nhục mẹ tôi, tôi sẽ rạch nát mặt cô
“Đừng có mà vùng vẫy! Nếu không tôi trượt tay vô tình cứa vào đó một đường đấy!”
Lâm Phỉ Thuý nghiến răng nhìn cô bằng cặp mắt ngập tràn thù hận, Lâm Sơ Nguyệt ép cô ta:
“Có nói không?”
Lâm Phỉ Thuý cảm nhận được miếng thuỷ tinh lạnh băng như sắp cứa vào da của mình, cô ta hoảng hốt, lắp bắp tuôn ra sự thật:
“Không có di vật nào cả!”
“Cô nói gì?” Giọng nói Lâm Sơ Nguyệt lạnh đi.
“Lâm Sơ Nguyệt đồ ngu! Mày nghĩ còn di vật nào sao? Căn phòng đó ma còn chẳng thèm vào, từ lúc người phụ nữ chết tiệt đó chết thì ba đã cho đốt hết toàn bộ mọi thứ trong phòng đó rồi!”
Cơ thể cô khẽ run lên một cái, nhưng không phải vì sợ hãi mà là vì giận dữ hoá thành căm thù người mà cô gọi là cha tàn nhẫn cùng độc ác đó. Lâm Phỉ Thuý buông thêm lời công kích:
“Lâm Sơ Nguyệt mày đúng là tội nghiệp! Cả mẹ mày cũng thế, yêu một người không yêu mình sau đó thì chết, mà đã chết rồi còn không kéo mày theo cùng đi, thật phiền phức!”
Chương 167: Cô còn dám sỉ nhục mẹ tôi, tôi sẽ rạch nát mặt cô
Cô ta nói xong liền bật cười một tràng sảng khoái, hai mắt cô tối sầm, ẩn chứa sự lạnh lẽo vô tận. Lâm Sơ Nguyệt không chần chừ, cầm mảnh thuỷ tinh cứa vào mặt cô ta một vệt dài.
“Á á á!”
Cô ta ngưng bặt tiếng cười, thay vào đó là tiếng hét đau đớn, Lâm Sơ Nguyệt buông tay đẩy cô ta ngã xuống đất.
“Mày… mày dám…”
Ngón tay cái của Lâm Phỉ Thuý run rẩy chỉ vào mặt cô, mâu từ kẽ tay cô ta chảy xuống, nhỏ từng giọt xuống đất. Sắc mặt Lâm Sơ Nguyệt lạnh băng không cảm xúc, chậm rãi lại gần cô ta.
“Mày muốn làm gì? Mày đừng lại đây!”
“Lâm Phỉ Thuý, cô thử nói thêm một câu nào sỉ nhục mẹ tôi nữa xem, tôi sẽ rạch nát mặt cô!”
Cô trừng mắt, phút chốc khiến cho cô ta sợ hãi ngưng bặt, đây không phải là Lâm Sơ Nguyệt nhẫn nhịn mà cô ta hay biết, Lâm Sơ Nguyệt trước mặt cô ta mang vẻ mặt lạnh lùng rất đáng sợ, bỗng chốc làm cô ta liên tưởng tới một người…
Tiêu Thế Tu.
“Lâm Phỉ Thuý cô nhớ cho kĩ, đừng thách thức tôi, bởi vì từ bây giờ tôi sẽ cho từng người các người trải qua cảm giác sống không bằng chết!”
Dứt lời, cô vung tay lên, Lâm Phỉ Thuý co rúm người lại vì sợ hãi, nhưng hoá ra là Lâm Sơ Nguyệt ném miếng thuỷ tinh dính máu xuống đất, sau đó hùng hồn rời đi.