“Tiêu Bảo Bảo, con kể lại đầu đuôi cho ba nghe có được không?”
Tiêu Nhất Minh vỗ về lưng con trai, dịu dàng nói.
Cậu đem chuyện hôm nay gặp Lâm Sơ Nguyệt cho anh ta nghe, Tiêu Nhất Minh còn bảo cậu miêu tả lại vẻ bề ngoài của cô xem như thế nào, Tiêu Bảo Bảo lập tức nói:
“Mẹ rất xinh đẹp, giống như là khi còn ở bên cạnh Bảo Bảo và ba ba, nhưng mẹ lại nói mẹ không nhớ con, không phải là mẹ của con, ba ba ơi, có phải là mẹ bỏ chúng ta không cần con và ba ba nữa hay không?”
Đối diện với đôi mắt long lanh ánh lệ của con trai, Tiêu Nhất Minh chỉ đành đau xót lựa chọn nói dối:
“Không phải đâu…”
“Vậy tại sao mẹ không chịu về với Bảo Bảo, mẹ đã hứa với Bảo Bảo rồi mà.”
Nước mắt của Tiêu Bảo Bảo lại rơi xuống, cậu òa khóc trong lòng Tiêu Nhất Minh, nghe cậu kể lại thì anh ta bỗng nhớ tới người con gái vô tình gặp sáng nay, cô ấy cũng rất giống với Lưu Hạ, phải chăng người mà Tiêu Bảo Bảo gặp cũng là cô.
Chương 36: Hy vọng của lão thái thái
“Bảo Bảo, con đừng khóc nữa, để ba ba đi tìm mẹ cho con nhé.”
“Thật không ạ?”
“Thật chứ, nhưng con phải hứa không được khóc nữa.”
“Vâng.”
Tiêu Bảo Bảo nín khóc ngay lập tức, hai mắt và đầu mũi đỏ cả lên, Tiêu Nhất Minh xót xa lau nước mắt cho con, sau cái chết của Lưu Hạ, Tiêu Bảo Bảo là điều tốt đẹp quý giá cuối cùng mà anh ta trân quý nhất, nếu thực sự cô gái đó giống với Lưu Hạ đến thế, anh ta sẽ tìm mọi cách để cô ở bên cạnh Tiêu Bảo Bảo…
**
Cả một buổi tối bị anh giày vò nên gần sáng Lâm Sơ Nguyệt mới chập chờn đi ngủ, Tiêu Thế Tu cũng thế, lúc hai người còn đang ngủ say thì bên dưới ngôi biệt thự có một chiếc xe ô tô chậm rãi tiến vào, Ngô quản gia thấy có người tới bèn tất tả chạy ra đón, không ngờ người đến lại là lão thái thái.
“Lão thái thái.”
Ngô quản gia ngạc nhiên cúi đầu chào.
Chương 36: Hy vọng của lão thái thái
Ngô quản gia ngạc nhiên cúi đầu chào.
“Ngô quản gia, Thế Tu đâu?”
“Thiếu gia vẫn còn ngủ ạ.” Ông ta đáp.
“Vậy sao?”
Lão thái thái đi một mạch lên lầu, Ngô quản gia chưa kịp ngăn cản thì bà đã hé cửa phòng của anh ra nhìn trộm.
Nhìn từ phía sau bà chỉ thấy được tấm lưng rộng của Tiêu Thế Tu, khi đang định mở cửa đi hẳn vào thì Ngô quản gia kịp thời ngăn lại.
“Lão thái thái, thiếu gia cùng với thiếu phu nhân đang ngủ, không tiện cho lắm ạ…”
Nhắc tới Lâm Sơ Nguyệt, lão thái thái hào hứng hẳn lên:
“Thế Tu đang ngủ cùng với Sơ Nguyệt sao?”
“Vâng…”
“Vậy thì ta không làm phiền nữa.”
Chương 36: Hy vọng của lão thái thái
Lão thái thái mang theo tâm trạng vui vẻ đi xuống lầu, Ngô quản gia thở phào một cái, đi xuống cùng bà, ông ta sai người dâng trà lên, lão thái thái mỉm cười nhấp một ngụm trà cho thấm giọng, sau đó nói:
“Ngô quản gia, ông thấy Thế Tu đối xử với Sơ Nguyệt như thế nào?”
“Dạ, rất tốt ạ…”
Lí do mà bà hỏi như vậy là vì bà thật sự rất thích Lâm Sơ Nguyệt, bà cảm giác ở cô gái này có phẩm chất tốt, nếu như tình cảm của Tiêu Thế Tu và cô tốt đẹp thì mau mau có cháu nội để cho bà bồng, tương lai cả gia đình hạnh phúc hòa thuận, bà chỉ có một mong ước nhỏ bé như vậy thôi, nhất là khi cuộc hôn nhân của Tiêu Nhất Minh bị tan vỡ…
Mọi hy vọng của bà giờ đây dành trọn cho Tiêu Thế Tu, hy vọng anh và Lâm Sơ Nguyệt sẽ hạnh phúc…
Lão thái thái bình thản thưởng trà, còn Ngô quản gia thì nơm nớp đứng bên cạnh, lúc này ở trên phòng ngủ, Tiêu Thế Tu đã tỉnh dậy, nói chính xác hơn thì anh ngủ không sâu, bắt đầu từ lúc nghe thấy thanh âm giữa Ngô quản gia và lão thái thái thì anh đã tỉnh rồi.
Tiêu Thế Tu khẽ nhấc tay của Lâm Sơ Nguyệt ra khỏi eo mình, tối hôm qua đổi từ anh ôm cô sang cô ôm chặt lấy anh, hai chân còn quắp chặt vào chân anh, may mà anh nhẫn nhịn được, nếu không chắc chắn lại đè cô xuống một lần nữa hung hăng trừng phạt…
Chương 36: Hy vọng của lão thái thái
Tiêu Thế Tu khẽ nhấc tay của Lâm Sơ Nguyệt ra khỏi eo mình, tối hôm qua đổi từ anh ôm cô sang cô ôm chặt lấy anh, hai chân còn quắp chặt vào chân anh, may mà anh nhẫn nhịn được, nếu không chắc chắn lại đè cô xuống một lần nữa hung hăng trừng phạt…
Lâm Sơ Nguyệt vì quá mệt nên khi anh xuống giường vào nhà vệ sinh thì cô vẫn ôm gối ngủ say, Tiêu Thế Tu vệ sinh cá nhân xong xuôi thì lại hóa trang gương mặt của mình thành một kẻ xấu xí. Bấy giờ bên ngoài, cô khẽ cựa người, hai hàng lông mi dày như cánh bướm chớp nhẹ, mơ mơ màng màng mở mắt, mất một phút thì ý thức của Lâm Sơ Nguyệt mới khôi phục…
Trong đầu tái hiện lại cảnh tượng tối hôm qua cô bị anh ăn sạch sẽ như thế nào, ngó sang bên thì Tiêu Thế Tu đã không còn, Lâm Sơ Nguyệt thở phào một tiếng rồi thầm mắng mình, may mà không phải đụng mặt anh nếu không cô biết nói gì nữa đây.
“Cạch.”
Tiếng mở cửa từ trong nhà tắm bỗng vọng ra, Lâm Sơ Nguyệt cứng người, kéo phắt chăn lên che kín đầu, Tiêu Thế Tu có kiếc qua cô, khóe môi khẽ nhếch, anh biết cô đã tỉnh nhưng cũng không vạch trần, đi tới tủ quần áo lấy ra một chiếc áo sơ mi và quần âu mặc vào.
Lâm Sơ Nguyệt nghe thấy tiếng sột soạt, một lúc sau thanh âm trầm trầm từ anh vang lên:
“Bảo bối, dậy đi, lão thái thái đang ở dưới nhà chờ chúng ta đấy.”