• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 67: Ngang nhiên sàm sỡ
Chương 67: Ngang nhiên sàm sỡ
Tiêu Thế Tu mở cửa kính xe ô tô xuống một chút, chỉ vừa đủ để thấy một phần ba khuôn mặt anh.
“Đồng chí cảnh sát, xin hỏi có chuyện gì vậy?” Anh nói bằng tiếng nhật trôi chảy.
Viên cảnh sát kia muốn liếc mắt nhìn vào bên trong xem có ai không nhưng đã bị Tiêu Thế Tu chặn lại, anh nở nụ cười lạnh lùng:
“Xin hỏi tôi có thể đi được không?”
Bị ánh mắt anh làm cho run rẩy, viện cảnh sát vô thức gật đầu, anh ta phất tay ra hiệu cho mấy người đồng đội của mình, bọn họ bấy giờ mới tránh sang một bên.
Tiêu Thế Tu ấn chân ga, chiếc xe ô tô chậm rãi lướt qua anh ta rồi rời đi, Lâm Sơ Nguyệt lúc này mới thở phào một tiếng.
Cô ngẩng đầu dậy, hỏi:
“Đám người lúc nãy là ai vậy?”
“Là người của Bạch Tư Hàn.”
Cô ngạc nhiên:

Chương 67: Ngang nhiên sàm sỡ
“Bọn họ khong phải là cảnh sát sao?”
Tiêu Thế Tu nhếch môi cười như trách cô quá ngây thơ.
”Cảnh sát chỉ là vỏ bọc mà thôi, ở Nhật Bản, bang phái yakuza có quyền lực tối thượng đến nỗi chính phủ hoàng gia còn phải dè chừng.”
Anh càng nói thì Lâm Sơ Nguyệt càng lo sợ, thế mà bọn họ lại gây sự với hắn, đã thế còn bị kẹt ở đây không về được nữa.
“Tiêu Thế Tu, chúng ta cần phải trở về càng sớm càng tốt đi.”
Anh gật đầu, nhấn chân ga mạnh hơn, chiếc xe ô tô bèn lao vút đi trong màn mưa. Tiêu Thế Tu như nhớ ra chuyện gì đó, đột nhiên hỏi:
“Bảo bối, ngày hôm đó sao em rơi vào tay Bạch Tư Hàn được?”
Lâm Sơ Nguyệt giật mình, chuyện cô với Khổng Tề Văn không phải anh đã biết rồi đấy chứ?
“Chuyện này thực ra…ngày hôm đó tôi đi vệ sinh sau đó bị chuốc thuốc mê, lúc tỉnh lại thì thấy mình đã bị bắt cóc rồi.”

Chương 67: Ngang nhiên sàm sỡ
Đôi mắt đen của anh nheo lại hàm chứa tia tức giận, may mà anh có cài định vị ở điện thoại cô nên biết được, lúc đến nơi thì phát hiện điện thoại của cô rơi ở bãi cỏ và chiếc xe ô tô màu đen của Bạch Tư Hàn mang theo cô đi mất.
Tiêu Thế Tu đã đuổi theo ngay sau đó và chờ cơ hội để cứu cô ra, nhớ đến những uất ức mà cô phải chịu là mười ngón tay anh siết chặt vô lăng, gân xanh nổi đầy trên trán.
“Xin lỗi, là tôi đã không thể bảo vệ em tốt hơn…”
Anh xoa đầu cô, ánh mắt vừa dịu dàng như nước lại vừa bất lực.
Ngực trái cô nhói lên một cái, đôi môi anh đào khẽ hé mở:
“Tiêu Thế Tu, xin anh đừng tỏ ra đối xử tốt với tôi như thế này nữa có được không?”
“Tại sao?”
Anh không hiểu mình làm gì sai nữa, anh muốn bù đắp cho cô còn Lâm Sơ Nguyệt thì cứ liên tục đẩy anh ra xa.
“Không tại sao cả.”

Chương 67: Ngang nhiên sàm sỡ
Cô không muốn giải thích, cô sợ mình càng nói thì tâm trí càng bị anh làm. Cho lung lay, nếu như Tiêu Thế Tu hiểu lầm cô thì càng tốt hơn.
Tiêu Thế Tu cung im lặng không nói gì, mười ngón tay siết vô lăng nổi lên chằng chịt gân xanh, về tới biệt thự Amanda đã nhanh nhẩu chạy ra đón anh, còn Lâm Sơ Nguyệt xuống xe đi thẳng vào trong nhà.
“Richard! Anh đi đâu về vậy? Anh bị thương hả?!” Amanda cuống quýt xem vết thương trên tay anh, Tiêu Thế Tu lạnh mặt hất tay cô ta ra, nói:
“Amanda, hôm qua tôi đã nói với cô những gì? Cô quên rồi sao?”
Vẻ mặt cô ta cứng đờ, cô ta nở nụ cười gượng gạo trên môi.
“Richard, anh nói gì thế? Em không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, em đã làm gì sai?”
Nước mắt cô ta long lanh đọng trên khoé mi, ánh mắt vô cùng tủi thân thút thít khóc.
“Cô đừng giả vờ nữa, bức ảnh mà cô để trên bàn là cô cố tình đúng không?”

Chương 67: Ngang nhiên sàm sỡ
“Bức ảnh nào?”
“Bức ảnh tôi chụp cùng cô ấy hai năm trước!”
Nụ cười gượng gạo trên môi Amanda tắt phụt, cô ta phản bác lại anh:
“Sao em có thể làm như thế chứ? Em đâu biết cô ta sẽ vào phòng nào? Với cả căn phòng đó cũng chính là căn phòng trước đây….từng ở.”
Tiêu Thế Tu nheo mắt toả ra khí thế nguy hiểm lạnh lùng, rõ ràng là anh không tin những lời mà cô ta nói. Anh đột nhiên dồn cô ta vào góc tường, đối diện với đôi mắt sắc bén ấy của anh Amanda thấy hô hấp trong người mình như bị đoạt mất.
“Amanda, cô nghĩ cô có thể qua mặt được tôi sao? Tôi nhắc lại thêm một lần cuối, đừng ở sau lưng tôi giở trò! Nếu không thì đừng có trách Tiêu Thế Tu này!”
Nói xong, anh phủi tay giận dữ bỏ đi, Amanda nghiến răng thật chặt, đáy mắt dâng lên sự phẫn nộ căm hận khó nói thành lời.
“Richard! Đã vậy thì em cũng không nhịn nữa!”

Chương 67: Ngang nhiên sàm sỡ
Cô ta nhìn theo bóng dáng anh, hai bàn tay bên dưới siết chặt tới mức trắng bệch.
Lâm Sơ Nguyệt muốn gọi điện thoại nhưng bị người hầu chặn đứng:
“Tiểu thư, xin cô hãy về phòng đi ạ.”
“Các người có ý gì? Tôi không phải là phạm nhân, mau thả ra!”
Lâm Sơ Nguyệt vùng vẫy khỏi cánh tay của một người hầu, đúng lúc đó bị Tiêu Thế Tu bắt gặp.
Nhìn thấy anh bọn họ đồng loạt cúi chào. Cô quay sang lườm anh một cái rồi thò tay vào túi áo anh lùng sục, khoé môi Tiêu Thế Tu bỗng chốc cong lên một đường:
“Bảo bối, ở trước mặt nhiều người thế này em ngang nhien sàm sỡ tôi như vậy, không ngại sao?”
Anh cúi đầu, phả hơi thở nóng bỏng vào mang tai cô ái muội.
Lâm Sơ Nguyệt thẹn quá hoá giận, rụt phắt tay lại rồi nói:
“Anh đừng tưởng bở! Tôi chỉ muốn lấy điện thoại mà thôi!”
Chương 68: Gọi điện cho lão thái thái
Chương 68: Gọi điện cho lão thái thái
“Điện thoại?” Anh nhướn mi mắt, sau đó lấy ra chiếc điện thoại tít sâu túi áo ngực bên trong.
“Em muốn gọi cho ai?”
Tiêu Thế Tu lắc nó qua lại trước mặt cô, khoé môi cười cười, Lâm Sơ Nguyệt nhón chân muốn giật lấy điện thoại trên tay anh, nhưng động tác của anh còn nhanh hơn cô, Tiêu Thế Tu vừa lùi lại và đồng thời giơ cao điện thoại lên, cô không phản ứng kịp với hành động đó của anh, theo quán tính mà ngã nhào vào ngực anh.
Khuôn mặt mềm mịn áp lên bờ ngực rắn rỏi ấm áp đó, cộng thêm mùi hương thanh mát quen thuộc khiến cho tim cô đập mạnh, Tiêu Thế Tu cười khúc khích, lồng ngực rung rung, thanh âm trầm thấp từ trên đỉnh đầu cô truyền xuống:
“Bảo bối, đây là em chủ động đấy nhé không phải lỗi tại tôi đâu?”
Lâm Sơ Nguyệt nghe xong thì tức lắm, cô biết là anh cố tình trêu mình đây mà, Tiêu Thế Tu đang cười vui thì đột nhiên cô ngẩng mặt lên, hai tay bám vào cầu vai anh mà nhón chân, gương mặt hai người cách nhau rất gần, đôi môi cô gần chạm môi anh, nụ cười trên môi anh tắt lịm còn ánh mắt thì tối dần, chăm chú nhìn vào môi cô, dần dần xoá đi khoảng cách…

Chương 68: Gọi điện cho lão thái thái
Khi hai đôi môi gần như chạm nhau rồi thì Lâm Sơ Nguyệt nhân cơ hội đó mà giật lấy chiếc điện thoại trên tay anh ngay tức khắc.
“Xì! Mắc lừa rồi nhé!” Cô lè lưỡi trêu anh, nháy mắt sau đã chạy biến khỏi phòng.
Tiêu Thế Tu ngây người trong giây lát, sau đó bật cười, không ngờ anh lại bị cô nhóc đó lừa, lại còn bị cô quyến rũ đến nỗi không còn phòng bị nữa chứ?
Lâm Sơ Nguyệt đoạt được điện thoại rồi, chạy về phòng đóng sầm cửa lại, cô muốn gọi cho lão thái thái báo mình bình an, đã hơn hai ngày trôi qua rồi chắc là bà lo lắng lắm.
Điện thoại của Tiêu Thế Tu cài mật khẩu, không dễ để mở khoá, Lâm Sơ Nguyệt thở dài một tiếng, cô quên mất điều này rồi, bây giờ làm thế nào để mở bây giờ?
Bấy giờ Tiêu Thế Tu đang ngồi vắt chân bên ghế sô pha chờ cô quay trở lại, quả nhiên chưa đầy mười phút sau cô đã chậm chạp ra khỏi phòng, rón rén lại gần anh.
Một tay chống lên thành ghế, ngón tay mân mê viền môi cười cợt, Tiêu Thế Tu nhìn cô đầy hứng thú:
“Không mở được sao?”

Chương 68: Gọi điện cho lão thái thái
“Không mở được sao?”
Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy điệu cười đó của anh thì rất muốn ném cái gối vào thẳng khuôn mặt điển trai đó, Tiêu Thế Tu vỗ vỗ vài cái xuống ghế sa lon, nói:
“Em ngồi xuống đây đi, tôi mở giúp em.”
Cô nhìn anh đầy nghi ngờ, ngồi cạnh anh sao? Ai biết ngồi cạnh một con sói thì sẽ xảy ra chuyện gì cơ chứ?
“Yên tâm đi, ở đây có người, nếu muốn ăn em thì cũng phải ăn một cách kín đáo chứ.” Tiêu Thế Tu nhếch môi cười, vẻ đẹp trai hoà lẫn với ranh mãnh quyến rũ vô cùng.
Lâm Sơ Nguyệt lườm anh một cái rồi đưa điện thoại cho anh chứ không chịu ngồi xuống bên cạnh, nhưng vừa đưa tay ra thì đã bị anh kéo mạnh một phát, cả người bỗng chốc lọt thỏm trong lòng anh.
“Này…anh làm gì đấy? Đã nói là không được thân mật chốn đông người rồi cơ mà!”
Tiêu Thế Tu hít sâu một hơi, cánh tay siết eo nhỏ của cô càng chặt, hơi thở mờ ám vờn quanh mang tai cô:
“Trong điều khoản hợp đồng có ghi như thế không?”

Chương 68: Gọi điện cho lão thái thái
“Trong điều khoản hợp đồng có ghi như thế không?”
“Không…không có, nhưng mà rõ ràng…” Câu “chúng ta chỉ là hôn nhân trên danh nghĩa” còn chưa nói hết thì Tiêu Thế Tu đã dứt khoát hạ môi xuống chấm dứt cái miệng nhỏ líu ríu kia.
“Ưm!”
Lâm Sơ Nguyệt bực bội đánh vào ngực anh, ở trước mặt bao nhiêu người hầu thế này mà anh thản nhiên như vậy, đúng là bá đạo quá mà!
Tiêu Thế Tu dứt ra ngay sau đó nhưng nụ hôn ban nãy cũng đủ khiến cho hô hấp trong cô rối loạn, Lâm Sơ Nguyệt không thể tin người đàn ông này nữa, anh nói lời không giữ lời làm cô bực bội chết mất!
Thấy cô rục rịch định đứng dậy thì cánh tay anh đã nhanh chóng ôm eo cô thật chặt.
“Em không muốn tôi mở điện thoại cho em à?” Tiêu Thế Tu mỉm cười, thủ thỉ bên vành tai cô dụ dỗ.
Lâm Sơ Nguyệt nín nhịn, nhìn bộ dạng như mèo nhỏ xù lông đó với anh, Tiêu Thế Tu rất vui vẻ, khoé môi cứ tủm tỉm cười.
“Anh mau mở đi!”

Chương 68: Gọi điện cho lão thái thái
“Tuân lệnh…”
Tiêu Thế Tu còn cố tình trêu cô thêm, bị cô lườm thêm một cái cháy mặt thì mới cầm điện thoại lên ấn mật mã mở khoá.
“Đây là…” Cô nhìn thấy anh ấn mật mã là ngày sinh của mình, bỗng chốc ngây người trong giây lát.
Tại sao Tiêu Thế Tu lại biết ngày sinh của cô?
Anh coi như không nhìn thấy vẻ mặt ngỡ ngàng đó mà thản nhiên đặt điện thoại vào tay cô:
“Tôi mở rồi, em muốn gọi cho ai?”
Lâm Sơ Nguyệt nhìn anh hoài nghi, người đàn ông này còn che giấu những bí mật gì mà cô không biết? Tiêu Thế Tu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, anh tựa người vào ghế sa lon nghỉ ngơi, mệt mỏi cụp mi mắt xuống. Vết thương trên bụng bị động tới cứ nhâm nhẩm đau từ nãy tới giờ, anh cố gắng chịu đựng để cho cô thấy rằng mình vẫn ổn.
“Tiêu Thế Tu…anh sao vậy?” Dường như cảm nhận được anh không ổn, Lâm Sơ Nguyệt bèn cất tiếng hỏi.

Chương 69: Trăng mật
Chương 69: Trăng mật
“Không có, là tại mỗi lần ôm em là tôi không nhịn được thôi.” Tiêu Thế Tu mở mắt ra, trên môi lại treo nụ cười vô sỉ.
Nói rồi bên dưới còn phối hợp cạ cạ vật đó vào mông cô.
Phút chốc nỗi lo lắng trong mắt cô bay mất sạch sẽ, đúng là cô đã phí công lo cho anh rồi, Lâm Sơ Nguyệt bĩu mỗi một cái rồi quay đi, cô tìm trong danh bạ số điện thoại của lão thái thái, nào ngờ chưa kịp gọi thì bà đã gọi tới.
“Lão thái thái…” Lâm Sơ Nguyệt vội bắt máy.
Đầu dây bên kia giọng nói của bà vô cùng sốt sắng:
“Sơ Nguyệt! Cháu và Thế Tu đi đâu hai ngày nay vậy? Bà không gọi được cho Thế Tu, cháu thì đột ngột biến mất…”
“Lão thái thái, cháu xin lỗi vì đã khiến bà phải lo lắng.” Khoé mắt của Lâm Sơ Nguyệt đỏ hoe, cô cảm nhận được sự lo lắng chân thành của lão thái thái dành cho mình, trước đây chưa từng có ai quan tâm cô như thế cả.
“Vậy bây giờ cháu và Thế Tu đang ở đâu?”
“Cháu và anh ấy đang ở…” Lâm Sơ Nguyệt vừa định trả lời thì bỗng ngưng bặt, sao cô dám nói hai người bọn họ đang ở Nhật Bản chứ? Nếu bà mà biết được thì chắc sẽ rất lo lắng cho xem, phải lấy lí do gì đây?

Chương 69: Trăng mật
Tiêu Thế Tu như đọc được suy nghĩ trong cô, anh giật phắt lấy chiếc điện thoại trên tay cô rồi nói:
“Bà nội, là cháu đây, cháu và Sơ Nguyệt đang đi hưởng tuần trăng mật ở Nhật Bản.”
Hưởng tuần trăng mật???
Lâm Sơ Nguyệt há hốc mồm, Tiêu Thế Tu mỉm cười rồi nói tiếp:
“Bà đừng lo, cháu và Sơ Nguyệt không gặp chuyện gì cả, bởi vì có chút chuyện nhỏ nên bây giờ cháu mới liên lạc với bà, cháu xin lỗi vì đã làm bà lo lắng.”
Lão thái thái tin lời anh, thở phào một tiếng:
“Được rồi, bà hiểu rồi, hai đứa mặn nồng với nhau thế nào cũng được nhưng ít nhất cũng cần gọi cho bà một tiếng chứ? Hôm đó Sơ Nguyệt đột ngột biến mất dau đó cháu cũng thế là bà già này lo đến nỗi bạc hết cả đầu rồi đấy.”
Lâm Sơ Nguyệt nghe bà nói mà chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ để chui xuống, cái gì mà tuần trăng mật rồi còn mặn nồng chứ? Ông trời ơi chẳng lẽ lão thái thái nghĩ rằng cô và anh ân ái với nhau quên cả trời đất hay sao?

Chương 69: Trăng mật
Tiêu Thế Tu nhịn cười, nhưng khoé môi cũng không kìm được mà cong lên, nhất là khi thấy dáng vẻ tức mà không làm gì được kia của cô, anh cuối cùng cũng biết điểm yếu của cô là lão thái thái rồi…
“Bà nội, cháu xin lỗi, là lỗi của cháu không quan tâm tới Sơ Nguyệt, để cô ấy hơi quá sức, thành ra phải nằm trên giường mất hơn một ngày…”
Lâm Sơ Nguyệt “…”
Lão thái thái nghe anh nói thế thì cười ngoác tới tận mang tai:
“Vậy sao? Cái thằng bé này! Cho dù cháu có ham muốn đến mấy cũng phải để ý tới con bé chứ?”
Hai gò má cô đỏ gay, chỉ muốn bịt mồm anh lại ngay lập tức nhưng đáng tiếc là không thể. Tiêu Thế Tu làm sao có thể bỏ qua cơ hội này, anh nói:
“Bà nội, cháu biết mà nhưng thực sự cháu rất khó kiềm chế mỗi khi ở bên cạnh Sơ Nguyệt, nhất là khi cháu cũng đang muốn có một tiểu bảo bối với cô ấy…”
Lâm Sơ Nguyệt ngây người, cô còn tưởng mình nghe lầm chứ…?

Chương 69: Trăng mật
Lâm Sơ Nguyệt ngây người, cô còn tưởng mình nghe lầm chứ…?
Anh muốn sinh con với cô sao? Hay anh chỉ nói thế để lấy lòng lão thái thái?
Lão thái thái nghe thế thì càng vui mừng:
“Thế Tu, chuyện đó gấp gáp cũng không được, cần phải đúng thời điểm, nhưng cháu có suy nghĩ như vậy bà rất mừng.”
Chỉ có bà mới biết nỗi khổ trong lòng anh, khó khăn lắm anh mới gặp được một người mà mình có thể mở lòng, lão thái thái vui tới nỗi mắt đỏ hoe. Còn Lâm Sơ Nguyệt vẫn còn chưa thể phản ứng nổi sau những lời nói ban nãy của anh.
“Bà nội, bây giờ cháu có chút việc phải cúp máy, lúc khác cháu sẽ gọi cho bà nhé.”
“Được…được, bà không làm phiền hai đứa nữa.”
Tiêu Thế Tu ngắt máy, Lâm Sơ Nguyệt đã lập tức hỏi:
“Sao anh lại nói với lão thái thái như thế?”
“Nói như thế nào cơ, bảo bối?” Ngón tay Tiêu Thế Tu tuỳ tiện quấn một lọn tóc cô rồi nghịch ngợm, ánh mắt có phần lơ đãng.

Chương 69: Trăng mật
“Nói rằng chúng ta đi hưởng tuần trăng mật! Còn muốn sinh con nữa!”
Tiêu Thế Tu nhướn mi, mỉm cười như một điều đương nhiên:
“Không phải đó là chuyện nên làm sao? Tôi đã nói rằng tôi thích em thì chuyện sinh con là tất nhiên rồi?”
Lâm Sơ Nguyệt đúng là hết nói nổi, người đàn ông này tự mình quyết định chẳng quan tâm tới lời cô nói một chút nào cả!
Thấy cô bực tới nỗi mặt mũi đỏ bừng lên rồi, lúc này anh mới cười nói:
“Bảo bối, nếu không nói như vậy để xoa dịu lão thái thái thì nên nói như thế nào? Chẳng lẽ nói rằng em bị bắt cóc còn tôi bị thương sao?”
Cô như quả bóng bị xì hơi, thở dài một cái, đúng rồi không thể làm lão thái thái lo lắng được, mà nhắc đến chuyện bị thương thì Lâm Sơ Nguyệt bỗng nhiên sờ lên bụng anh.
“Tôi xem vết thương nào…”
Bàn tay mềm mại của Lâm Sơ Nguyệt như mang điện chạy dọc khắp sống lưng anh, cơ thể Tiêu Thế Tu bỗng chốc nóng rực cả lên. Anh ghé sát môi mình vào tai cô rồi nói:
“Bảo bối, chúng ta vào phòng rồi tôi cởi cho em xem.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK