• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 81: Tam gia
Chương 81: Tam gia
Bạch Tư Hàn lướt qua anh bước vào bên trong, người của hắn định đi theo nhưng bị anh chặn lại.
Hắn quay đầu nhìn, lãnh đạm lên tiếng:
“Các người đứng đợi ở bên ngoài đi.”
“Rõ!”
Trong căn phòng khách, Tiêu Thế Tu ngồi ở giữa, bên trái là Bạch Tư Hàn, còn bên phải là Khắc Kỷ, ba người bọn họ giống như tạo thành thế kiềng ba chân, ánh mắt tuy không nhìn thẳng vào đối phương nhưng bầu không khí xung quanh đang rất căng thẳng.
“Nghe danh đã lâu, không ngờ hôm nay lại may mắn được diện kiến Tam gia đây, đúng là phúc ba đời.” Bạch Tư Hàn lên tiếng phá vỡ bầu không khí, trong giọng nói có phần châm biếm.
“Quá khen rồi, tôi làm sao mà bằng được Bạch lão đại đây.” Anh cười nói lại.
Bạch Tư Hàn nhếch môi châm biếm:
“Thật không ngờ người phụ nữ đó lại là người phụ nữ của Tam gia, tôi đúng là có mắt như mù, suýt chút nữa là để cô ta không còn được gặp Tam gia nữa rồi.”

Chương 81: Tam gia
Hắn tựa người vào ghế, buông một câu đầy dụng ý. Đáy mắt Tiêu Thế Tu tức khắc lạnh như băng, ý tứ trong câu nói của hắn sao anh có thể không nhìn ra? Hắn đang xỉa xói anh không biết bảo vệ Lâm Sơ Nguyệt sao?
“Cũng không thể bằng Bạch lão đại được, chỉ vì một người phụ nữ không yêu mình mà giết cả gia đình người khác, đúng là cố chấp, không giống phong cách của Bạch lão đại chút nào nhỉ?”
Lời nói của anh sắc bén, ánh mắt hai người nhìn nhau như toé lửa, đúng lúc đó thanh âm trong trẻo mềm mại của Lâm Sơ Nguyệt bỗng nhiên cất lên:
“Ăn cơm thôi.”
Cô vừa bước vào phòng khách, cả cơ thể đã cứng đờ, đối diện với Bạch Tư Hàn, nỗi sợ hãi bỗng chốc dâng lên cao. Tiêu Thế Tu bước tới che khuất đi tầm nhìn của cô, anh đặt hai tay lên bả vai cô như trấn an, ánh mắt thì vô cùng dịu dàng:
“Bảo bối, em vào trong trước đi, một lát nữa anh sẽ vào với em.”
Bạch Tư Hàn bấy giờ đột ngột xen vào:
“Đây là người phụ nữ mà Tam gia rất yêu thương sao? Không giới thiệu chính thức à?”

Chương 81: Tam gia
“Đây là người phụ nữ mà Tam gia rất yêu thương sao? Không giới thiệu chính thức à?”
Lâm Sơ Nguyệt giật mình, không hiểu hắn đang nói gì.
Tam gia? Ai là Tam gia?
Cô nhìn vào mắt anh tìm đáp án, Tiêu Thế Tu nhìn đi nơi khác, giống như khẳng định lời mà hắn nói.
Bạch Tư Hàn gõ năm ngón tay lên mặt bàn, kiễn nhân chờ đợi. Lâm Sơ Nguyệt muốn biết mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào, bây giờ hai người họ đã yêu đương chính thức, cô không muốn anh giấu cô thêm chuyện gì nữa cả.
Lâm Sơ Nguyệt khẽ cựa khỏi hai tay anh, lấy can đảm bước về phía Bạch Tư Hàn.
“Xin chào, tôi là Lâm Sơ Nguyệt.”
Bạch Tư Hàn vừa nhìn cô vừa cười, hắn đang định đứng dậy bắt tay cô thì đã bị một bàn tay khác gạt đi.
“Cần gì phải giới thiệu, không phải Bạch lão đại biết rồi à? Tôi không thích dài dòng, chuyện cũ đừng nhắc lại nữa.”

Chương 81: Tam gia
Anh ôm eo cô ngồi xuống bên cạnh mình, ngầm khẳng định rõ ràng rằng giới hạn của anh là cô. Bạch Tư Hàn nhướn mày, không đáp mà ngồi lại xuống ghế.
Lâm Sơ Nguyệt lần đầu tiên cảm thấy như mình đang ngồi ở giữa cuộc họp cùng với các lão đại có máu mặt, trái tim cô cứ đập thình thịch trong ngực, tạp dề hình con gấu vẫn đeo trên người chưa tháo xuống, đối lập hẳn với bầu không khí căng như dây đàn giữa bọn họ lúc này.
“Không ngờ người phụ nữ của Tam gia đây vừa xinh đẹp, đảm đang lại còn…đáng yêu nữa.”
Bạch Tư Hàn nhìn về cái tạp dề cô đang đeo trước ngực, khoé môi khẽ nhếch.
Tiêu Thế Tu sầm mặt, bàn tay ở eo cô càng siết chặt hơn.
“Bạch lão đại, vào chủ đề chính được rồi đấy, mong anh nhận ra chỗ mình đang ngồi là ở đâu.”
Tiêu Thế Tu cảnh cáo, ở địa bàn của anh mà hắn dám to gan lớn mật. Hắn thu lại nụ cười lạnh lẽo kinh diễm, cất tiếng nói:
“Được thôi, như đã nói lúc nãy, tôi đưa hai người về, còn chuyến hàng kia tôi sẽ lấy lại, coi như nước sông không phạm nước giếng được chưa?”1

Chương 81: Tam gia
Hắn nhìn qua Khắc Kỷ, ông ta đang chậm rãi siết chặt nắm tay thành đấm ở dưới bàn.
Nếu để cho hắn lấy lại được hàng thuận lợi thì mọi thứ sẽ trở thành công cốc, Khắc Kỷ tốn bao nhiêu công sức mới bắt được hắn, hắn lại lợi dụng Tiêu Thế Tu để ép ông ta, đúng là một con cáo già.
Tiêu Thế Tu cân nhắc:
“Hàng đó bao giờ chúng tôi trở về thuận lợi sẽ trả cho anh, nhưng kèm với một điều kiện.”
“Tam gia, chuyến hàng đổi lấy người phụ nữ của anh, anh còn muốn ra điều kiện gì?”
Anh cong môi cười, một tay đưa lên xoa nhẹ mái tóc cô đầy yêu chiều:
“Có vẻ như Bạch lão đại đang hiểu lầm rồi thì phải? Người phụ nữ của tôi không yếu đuối như anh nghĩ đâu. Cô ấy rất can đảm và mạnh mẽ đấy.”
Lâm Sơ Nguyệt ngây người, trái tim nhỏ trật nhịp đi một cái, Bạch Tư Hàn nhìn cô lạnh lùng, không lên tiếng.
Anh lại nói tiếp:
Anh lại nói tiếp:
“Bạch lão đại, anh không được bước chân vào Trung Quốc nữa, còn nữa, nếu anh còn cố chấp thì cảnh sát quốc tế cũng không nhắm mắt làm ngơ nữa đâu. Anh biết chứ?”1
Hắn nghiến răng, gân xanh nổi lên trên trán, Khắc Kỷ nhìn hắn chằm chằm, vài phút sau hắn buộc phải thoả hiệp.
“Được.”

Chương 82: Triệu chứng mang thai
Chương 82: Triệu chứng mang thai
“Được, hợp tác vui vẻ.” Tiêu Thế Tu mỉm cười, đưa tay ra.
Bạch Tư Hàn lạnh nhạt bắt lấy, thoả thuận xong xuôi rồi anh bèn lên tiếng đuổi khách:1
“Không còn chuyện gì nữa thì Bạch lão đại đi được rồi, đến giờ chúng tôi phải ăn cơm rồi.”
Tiêu Thế Tu nở nụ cười sắc lạnh như dao, Bạch Tư Hàn cũng chẳng muốn ở đây thêm nữa, hắn đứng dậy ra về, lúc đi còn cố tình liếc qua Lâm Sơ Nguyệt một cái.
Đợi cho hắn đi rồi thì bầu không khí căng thẳng ban nãy mới biến mất. Lâm Sơ Nguyệt lập rức quay sang hỏi anh:
“Thế Tu, lúc nãy sao hắn lại gọi anh là Tam gia?”
“Chuyện đó anh sẽ giải thích sau cho em được không bảo bối?”
Anh xoa đầu cô, Lâm Sơ Nguyệt vì có Khắc Kỷ ở đây nên cũng không truy hỏi đến cùng, nhưng nhất định cô sẽ không bỏ qua chuyện này.
“Anh đói rồi, chúng ta cùng ăn cơm nhé?”

Chương 82: Triệu chứng mang thai
Anh bỗng nhiên cúi đầu dụi dụi vào hõm vai cô, không hề ngại ngùng như chốn không người. Lâm Sơ Nguyệt đỏ mặt trả lời:
“Được, anh buông em ra trước đã.”
Tiêu Thế Tu buông tay khỏi eo cô, Lâm Sơ Nguyệt cùng với mấy người hầu dọn cơm ra.
Mấy món mà cô nấu chỉ là những món ăn đơn giản, không biết có hợp khẩu vị của anh không, Lâm Sơ Nguyệt hồi hộp chờ anh ăn thử rồi nhận xét, Tiêu Thế Tu thấy ánh mắt long lanh của cô đang hướng về phía mình, bèn cười nói:
“Ngon lắm.”
“Vậy sao? Vậy anh ăn nhiều một chút.”
Lâm Sơ Nguyệt cười tươi, tay gắp thức ăn vào bát cho anh.
Khắc Kỷ ngồi bên cạnh, khoé môi giần giật liên hồi, thức ăn mặn như vậy mà Tiêu Thế Tu khen ngon sao? Khẩu vị của anh đúng là “mặn” quá, ông ta uống liền một hơi hết cốc nước, vừa mới đặt cái cốc xuống bàn thì chạm phải ánh mắt mong chờ của Lâm Sơ Nguyệt.
“Tôi cũng cảm thấy ngon lắm.” Ông ta cười nói.1

Chương 82: Triệu chứng mang thai
Lâm Sơ Nguyệt vui vẻ, Khắc Kỷ bèn hỏi:
“Sao cô không ăn?”
Cô xoa bụng rồi nói:
“Không biết tại sao lúc nãy tôi lại cảm thấy buồn nôn, vậy nên không muốn ăn gì cả, hai người đừng lo cứ ăn đi…”
Tiêu Thế Tu lập tức buông đũa xuống, đôi mắt ngập tràn lo lắng.
“Em bị làm sao?”
“Anh đừng lo lắng, có lẽ là do em suy nghĩ nhiều thôi, không có gì đâu.”
Lâm Sơ Nguyệt nở nụ cười trấn an anh, đột nhiên cơn buồn nôn ập đến, cô vội bịt miệng chạy tới nhà vệ sinh để nôn. Tiêu Thế Tu chạy theo, nhìn cô nôn khan mà xót xa không thôi, Lâm Sơ Nguyệt chưa ăn gì mà cũng buồn nôn, đã thế còn nôn ra mật xanh mật vàng, anh không an tâm, liền nói với cô:
“Bảo bối, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra xem, anh không an tâm lắm.”

Chương 82: Triệu chứng mang thai
“Không sao đâu mà anh.” Lâm Sơ Nguyệt súc miệng, tay nhỏ xua liên hồi, cô không thích đến bệnh viện một chút nào. Tiêu Thế Tu nhăn mặt, kiên quyết nói:
“Không được.”
Anh bắt cô sau khi trở về phải đến bệnh viện kiểm tra ngay, lúc hai người đi ra ngoài thì Khắc Kỷ cũng ăn xong, thực ra là ông ta uống nước no chứ ăn chẳng có bao nhiêu, nhìn dăng vẻ của Lâm Sơ Nguyệt, ánh mắt lão luyện của ông ta đã đoán ra được ngay.
“Có phải là cô ngửi thấy mùi dầu mỡ thì sẽ buồn nôn không?”
Cô nhớ lại, dường như đúng là như vậy, bèn gật đầu.
“Vậy thì đúng rồi!”
Khắc Kỷ vỗ tay cái độp.
Lâm Sơ Nguyệt mù mờ chẳng hiểu gì, Khắc Kỷ nói:
“Triệu chứng của cô mười phần là mang thai rồi!”
Mang thai?

Chương 82: Triệu chứng mang thai
Tiêu Thế Tu ngây người, Lâm Sơ Nguyệt cũng ngốc theo.
“Mang thai sao?” Cô không thể nào tin nổi, tròn mắt nhìn anh.
Tiêu Thế Tu chợt bế cô lên tay, phi như bay ra ngoài cửa.
“Thế Tu, anh làm gì vậy? Thả em xuống đi!”
“Đến bệnh viện ngay lập tức!”
Anh kích động vô cùng, trên đường đến bệnh viện cứ nắm chặt bàn tay nhỏ của cô.
Đầu óc của Lâm Sơ Nguyệt cũng trống rỗng, nếu như cô đích thị mang thai thì…cô không dám nghĩ đến nữa, đứa bé này đến quá nhanh, sau khi bọn họ vừa mới xác lập quan hệ chính thức, cô cảm thấy không phù hợp và cả bản thân của mình cũng chưa sẵn sàng.
Tiêu Thế Tu thì hoàn toàn ngược lại, nếu cô mang thai thì coi như ông trời đang giúp anh rồi. Có một đứa con rồi thì Lâm Sơ Nguyệt chẳng thể bỏ đi được nữa, anh sẽ trói buộc cô mãi mãi ở bên cạnh mình.
Chiếc xe ô tô phóng tới bệnh viện nhanh nhất có thể, xe ô tô vừa dừng lại thì Tiêu Thế Tu đã vươn tay ôm cô bế xuống xe, hai người bọn họ thu hút vô vàn ánh nhìn, nhất là Tiêu Thế Tu. Anh điển trai phong độ, vẻ mặt hết mực lo lắng cho Lâm Sơ Nguyệt, vô tình làm cho trái tim các thiếu nữ ngưỡng mộ vô cùng.
“Thế Tu, anh mau thả em xuống đi! Em tự đi được mà, không bị thương, anh không cần phải làm như vậy đâu…”
“Nghe lời.”
Anh chỉ nói hai từ, thành công khiến cho miệng nhỏ của Lâm Sơ Nguyệt hết líu ríu, cô thẹn thùng ôm cổ anh, chôn mặt vào hõm vai anh.
Tiêu Thế Tu chẳng thèm lấy số xếp hàng mà xông thẳng vào trong phòng khám, vị bác sĩ bên trong khoảng năm mươi tuổi, trông thấy bọn họ đột ngột tông cửa xông vào thì trợn tròn mắt ngạc nhiên.1

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK