• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 61: Tôi muốn ly hôn
Chương 61: Tôi muốn ly hôn
“Bảo bối, tôi mong rằng mình không nghe lầm.”
Ngữ khí của Tiêu Thế Tu lạnh băng, vẻ mặt tối sầm báo hiệu rằng anh đang mất dần kiên nhẫn. Lâm Sơ Nguyệt dũng cảm đối mặt với anh, cô nói:
“Tiêu Thế Tu, đây mới là bộ mặt thật của anh có đúng không? Khi tôi không làm theo ý anh thì anh bắt đầu nổi giận và ép tôi.”
Lâm Sơ Nguyệt gạt tay anh ra, vẻ mặt chán ghét, ấm ức, khóe mi cô đỏ hoe, Tiêu Thế Tu không hiểu nổi cô đang giận anh chuyện gì, nếu là vì bức ảnh kia thì…
“Lâm Sơ Nguyệt em đang hiểu lầm tôi đấy, nếu là vì chuyện bức ảnh thì tôi và cô gái đó không có bất cứ tình cảm gì với nhau cả.”
Cô đã nhìn thấy tận mắt mà anh còn chối được ư? Lại còn cả chuyện tấm ảnh nữa, đây gọi là không đánh mà khai, bây giờ anh nói bất cứ cái gì cô đều không tin!
“Tiêu Thế Tu, tôi không muốn nghe anh giải thích bất cứ cái gì nữa, cũng không muốn nhìn thấy mặt của anh nữa! Chúng ta ly hôn đi!”
“Cái gì?” Anh chấn động, đôi mắt đen lạnh lẽo nhìn cô:

Chương 61: Tôi muốn ly hôn
“Tôi nói là tôi muốn ly hôn! giải thoát cho nhau đi! Màn kịch này tôi không muốn đóng nữa!”
Cô không muốn lún quá sâu vào anh nữa, cũng không muốn trở thành thế thân của bất cứ ai cả, bây giờ để duy trì như không biết gì cô cũng không thể nào cũng anh diễn tiếp được nữa bởi vì Lâm Sơ Nguyệt cô đã thích anh rồi…
Bởi vì thích cho nên mới cảm thấy đau, cũng bởi vì thích cho nên màn kịch này hạ màn được rồi…
Tiêu Thế Tu nhìn cô không chớp mắt, rõ ràng anh đang rất tức giận, hơn nữa còn đang phải kiềm chế, gân xanh trên trán anh nổi lên giần giật, viền mắt đỏ ngầu, lồng ngực anh phập phồng lên xuống, giữa hai vạt áo hở ra một dấu đỏ như son môi. Lâm Sơ Nguyệt nhìn nó thôi cũng cảm thấy chói mắt, nỗi chua chát dâng lên khóe mi cay xè, cô muốn ra khỏi đây, ra khỏi tầm mắt anh, nhưng vừa mới xoay người thì vòng eo đã bị anh nắm trọn.
“Buông tôi ra!” Cô cât lực vùng vẫy, một giọt nước mắt không kiềm được theo khóe mi lăn xuống.
Tiêu Thế Tu vừa vặn nhìn thấy, anh càng siết chặt eo cô hơn, hai cánh tay rắn rỏi như gọng kìm ôm siết cô như muốn khảm cả cơ thể cô vào trong ngực.

Chương 61: Tôi muốn ly hôn
Nghĩ đến việc anh vừa ân ái, vừa ôm Amanda như vậy làm cho cô cảm thấy cực kì chán ghét.
“Bảo bối có chuyện gì thì nói cho rõ ràng, tôi sẽ coi như những lời ban nãy không nghe thấy.” Tiêu Thế Tu hạ giọng. lần đầu vì một người mà chấp nhận chịu hạ mình.
“Tôi đã nói rồi, tôi muốn ly hôn.”
Hai từ ly hôn khiến anh thấy vô cùng bất mãn và giận dữ, anh nói:
“Lý do là gì?”
Lâm Sơ Nguyệt chẳng muốn giải thích dài dòng nữa, cô đáp ngắn gọn:
“Vì tôi không muốn!”
“Tôi nói là tôi thích em, và bây giờ em lại muốn ly hôn với tôi? Lâm Sơ Nguyệt em coi tôi là thằng ngốc à? Đùa giỡn tình cảm của người khác như thế vui lắm hay sao?”
Đùa giỡn?
Ai mới chính là người đùa giỡn ở đây?

Chương 61: Tôi muốn ly hôn
“Tiêu Thế Tu…ai mới chính là người đùa giỡn tình cảm của người khác? Một mặt anh nói thích tôi còn một mặt anh qua lại với người phụ nữ khác, anh xem tôi là con rối của anh, bây giờ anh còn đổ tội cho tôi sao?”
Lâm Sơ Nguyệt uất ức nói hết ra, cô há miệng cắn mạnh vào bắp tay anh như trút giận, Tiêu Thế Tu cau mày nhưng nhất quyết không buông cô ra.
Cảm nhận được vị máu tanh lan dần trong miệng mình, cô mới thả lỏng ra, nhìn thấy bắp tay anh rớm máu, Lâm Sơ Nguyệt mới thấy đỡ hơn một chút.
Tiêu Thế Tu đợi cô bình tĩnh lại, lúc này mới hỏi:
“Ngoài em ra tôi còn qua lại với ai được chứ?”
Lâm Sơ Nguyệt cười khẩy, không phải chính mắt cô nhìn thấy e rằng còn không tin nữa kìa, bởi vì suốt cả ngày hôm nay anh đều giữ khoảng cách với Amanda, nhưng mùi nước hoa và dấu hôn của cô ta vẫn còn ở trên người anh, vậy mà Tiêu Thế Tu còn chối.
“Tiêu Thế Tu, anh tức giận vì tôi chỉ nói chuyện với Trình Khâm, còn anh ngủ với người phụ nữ khác thì được?”
“Ngủ?” Khóe môi anh giần giật, rốt cuộc là cô nhìn thấy cái gì mà bảo anh ngủ với người phụ nữ khác?1

Chương 61: Tôi muốn ly hôn
“Ngủ?” Khóe môi anh giần giật, rốt cuộc là cô nhìn thấy cái gì mà bảo anh ngủ với người phụ nữ khác?1
“Tôi ngủ với ai?”
“Anh ngủ với ai còn không biết ư?” Lâm Sơ Nguyệt cười khẩy, cất giọng châm biếm.
Sắc mặt anh đen xì, Tiêu Thế Tu xoay người cô lại đối diện với mình, ngữ điệu rất khẩn trương:
“Tôi thề là tôi không hề đụng tới bất kỳ cô gái nào cả!”
Lâm Sơ Nguyệt vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh không tin anh, Tiêu Thế Tu hít sâu một hơi, đột ngột bế bổng cô lên rồi sải bước dài tới phòng tắm.
“Anh làm gì vậy? Thả tôi xuống!”
Tiêu Thế Tu đạp mạnh cánh cửa phòng tắm ra sau đó mở nước, nước từ vòi hoa sen trên đầu chảy xuống lập tức làm cho cả hai người ướt sũng như chuột lột.
Lâm Sơ Nguyệt chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, còn không mặc áo lót bên trong, vì thế vải bị ngấm nước liền lộ ra cảnh xuân hút hồn.
Cô luống cuống lấy tay che đi ngực mình, chạy ra bên ngoài, Tiêu Thế Tu nhanh tay kéo cô trở lại rồi ép vào góc tường.
Ánh mắt anh đen đặc, ghim chặt trên cơ thể cô, hơi thở anh khẽ vờn qua mang tai cô, làn môi mỏng yêu chiều đặt lên viền tai trắng mịn:
“Nếu em không tin tôi, vậy hãy đích thân kiểm tra xem…”
Ai đoán chương sau có H ko thì tui bão :smile:)

Chương 62: Đích thân kiểm tra
Chương 62: Đích thân kiểm tra
“Nếu em không tin tôi, vậy thì hãy đích thân kiểm tra xem.”
Tiêu Thế Tu cong môi cười như trêu chọc cô, ngữ khí ái muội, nước trên đầu vẫn chảy xuống cơ thể hai người, thấm vào băng gạc trên bụng anh, Lâm Sơ Nguyệt lo vết thương dính nước sẽ bị nhiễm trùng, cô khoá vòi nước lại, hành động nhỏ này cho anh biết trong lòng cô vẫn còn quan tâm đến anh.
Tiêu Thế Tu nhân cơ hội đó, cơ thể cao lớn áp sát cô làm cho bầu không khí xung quanh càng thêm nóng bỏng.
“Tiêu Thế Tu, mau thả tôi ra…”
Lâm Sơ Nguyệt gắt gỏng, hai gò má đỏ ửng lên. Anh nắm lấy tay nhỏ của cô rồi đưa xuống dưới…nơi đó nóng rực, cứng cáp, khi cô chạm vào anh khẽ hít sâu một tiếng, ánh mắt nhìn cô sâu hun hút.
Gương mặt cô nóng lên như hun, Lâm Sơ Nguyệt giậy phắt tay lại rồi mắng anh:
“Lưu manh!”
Tiêu Thế Tu bật cười khúc khích, anh vuốt ve eo cô, đôi môi di chuyển một đường từ tai xuống cần cổ trắng nõn, mân mê lưu luyến:

Chương 62: Đích thân kiểm tra
Tiêu Thế Tu bật cười khúc khích, anh vuốt ve eo cô, đôi môi di chuyển một đường từ tai xuống cần cổ trắng nõn, mân mê lưu luyến:
“Em không thấy là nó chỉ phản ứng với riêng mình em thôi à?”
Lâm Sơ Nguyệt lườm anh, lí do này mà anh cũng nghĩ ra được hay sao?
“Em không tin?” Như đọc được suy nghĩ của cô, anh bèn hỏi.
Cô không trả lời mặc nhiên thừa nhận. Tiêu Thế Tu cũng không nói nhiều trực tiếp dùng hành động để chứng minh.
Anh kéo mạnh cô dính sát vào người mình, hai cơ thể phút chốc áp sát vào nhau không kẽ hở. Không để cho cô phản ứng kịp, nơi đó đã ma sát với bên dưới cô, nó dường như còn to hơn lúc nãy, hướng tới nơi mà nó ham muốn…
Lâm Sơ Nguyệt cứng người, ngượng ngùng cựa quậy:
“Bỏ ra…ưm…”
Cô còn chưa nói hết thì làn môi anh đã ập xuống, nụ hôn cuồng nhiệt như vũ bão, đầu lưỡi ẩm ướt mang theo hương rượu vang tiến vào trong miệng cô, khuấy đảo từng chút một ngọt ngào, đột nhiên cô cảm thấy sau lưng mát rượi, thì ra là anh đã kéo khoá váy của cô xuống rồi vứt nó xuống đất…Đôi tay của Tiêu Thế Tu như có lửa, mỗi khi anh đi đến đâu là cơ thể cô đều khẽ run lên, làn da dưới tay anh trơn láng mịn màng như một liều thuốc phiện, lửa giận trong người anh thay thế bằng ngọn lửa dục vọng mà chỉ có cô mới dập tắt được.

Chương 62: Đích thân kiểm tra
Lý trí Lâm Sơ Nguyệt đang kêu gào hãy đẩy anh ra nhưng con tim thì không, cơ thể cô vì nụ hôn của anh mà mềm nhũn, cô hốt hoảng sợ anh phát hiện ra tâm tư đang hỗn loạn như sóng biển của mình đành quay đầu đi né tránh, nhưng anh đâu dễ dàng để cô chạy thoát. Một tay Tiêu Thế Tu giữ chặt cằm nhỏ rồi cuốn lấy lưỡi cô nhẹ nhàng mút, động tác điêu luyện khiến đầu óc cô quay cuồng bay bổng, chỉ với một nụ hôn thôi mà cô như bị đánh gục, mọi tình cảm che giấu sâu trong lòng giờ đây bị anh nhìn thấu, Tiêu Thế Tu tạm rời môi cô, khoảng cách giữa hai người chỉ có vài cen ti mét, anh cất tiếng nói trầm khàn:
“Bảo bối, em nhìn xem, “nó” chỉ lên được với mỗi mình em mà thôi.”1
Vừa dứt lời, hai gò má cô đã nóng bừng cả lên, Lâm Sơ Nguyệt e thẹn cúi đầu liếc nhìn, quả nhiên thấy nơi đó của anh đã sưng phồng lên có vẻ rất khó chịu, Tiêu Thế Tu cúi đầu xuống hõm vai cô, chậm rãi hít sâu một hơi, cơ bắp anh đang gồng lên như phải vật lộn với khao khát chiếm hữu cô, đứng trước một người phụ nữ mà anh có hứng thú thì phản ứng của cơ thể là điều khó nói dối nhất…
Anh há miệng, cắn lên xương quai xanh của cô, giọng nói càng khàn đặc hơn:
“Bảo bối…”

Chương 62: Đích thân kiểm tra
Anh há miệng, cắn lên xương quai xanh của cô, giọng nói càng khàn đặc hơn:
“Bảo bối…”
Hai từ đó có lực sát thương rất lớn suýt chút nữa thì đập tan lý trí của cô, Lâm Sơ Nguyệt khổ sở chống đỡ lại cơn nóng râm ran trong người mình mà trả lời anh:
“Tiêu Thế Tu thả tôi ra đi…”
Đã đến nước này rồi mà cô còn cự tuyệt anh, Tiêu Thế Tu bất mãn ngậm lấy đôi môi sưng đỏ thơm tho kia, hai bàn tay không khách khí xoa nắn ngực cô thành đủ hình dạng.
Lâm Sơ Nguyệt dùng tay đánh lên ngực anh cũng chẳng ngăn cản nổi, nước mắt uất ức theo đó lăn dài xuống gò má. Những giọt nước mắt trong suốt rơi vào kẽ môi hai người mằn mặn, lúc này anh mới chiu dừng lại.
Lâm Sơ Nguyệt thở hổn hển, ngón tay thô ráp đưa lên lau đi những giọt nước mắt ấy, cô căm ghét anh đến vậy sao? Ngọn lửa trong anh bị dập tắt khi nhìn thấy cô khóc, Tiêu Thế Tu trầm giọng nói:
“Bảo bối, em ghét tôi đến vậy à? Tôi làm em khó chịu đến mức bật khóc như vậy sao?”1
Lâm Sơ Nguyệt không trả lời mà chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, cô đáng thương co mình vào trong góc, Tiêu Thế Tu im lặng, sau đó hơi ấm bao bọc xung quanh cô bỗng rời xa, anh không nói một lời nào mà đi ra ngoài, Lâm Sơ Nguyệt ngồi thụp xuống đất, úp mặt vào đầu gối khóc.

Chương 62: Đích thân kiểm tra
Tiêu Thế Tu đi ra ngoài đột ngột đấm mạnh vào tường một cái, trên bức tường để lại dấu vết năm đốt tay cộng thêm vệt máu, nhưng anh không hề cảm thấy đau mà cảm thấy bất lực, lần đầu tiên trong đời anh có cảm giác này. Một lúc sau Lâm Sơ Nguyệt ra khỏi phòng tắm, cô cứ tưởng anh đi rồi nhưng không, bóng dáng Tiêu Thế Tu ngồi trên ghế sô pha hút thuốc lá trông rất cô độc.
Ánh sáng trên giường ngủ không chiếu đến anh, giữa bóng tối chỉ có một đốm sáng duy nhất lập lòe, Lâm Sơ Nguyệt coi như không nhìn thấy, cô lên giường đắp chăn cố gắng ngủ, nhưng chưa đầy năm phút sau thì bên cạnh đã lún xuống, Tiêu Thế Tu ôm cô ngồi dậy, không nói lời nào mà mặc váy ngủ mới cho cô.
Anh sợ cô bị cảm lạnh nên mới làm thế, thay váy xong anh lại đứng dậy ra ghế sô pha ngồi, từ đầu tới cuối không nói một lời, Lâm Sơ Nguyệt cắn môi nằm xuống trùm chăn kín người, đợi cho hơi thở của cô đều đều, lúc này anh mới lại gần cẩn thận nằm xuống ôm cô vào lòng…
Tiêu Thế Tu không biết cô đã nhìn thấy những gì, nhưng anh quyết định sẽ không bao giờ buông tay cô, anh sẽ chứng minh cho cô biết anh yêu cô nhường nào…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK