• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 144: Mang thai
Chương 144: Mang thai
“Thế Tu hiên tại đã mất trí nhớ, âu là do ông trời, cô cũng mau rời khỏi nó đi, bây giờ nó chẳng nhớ ra cô là ai nữa đâu!”
Lão thái thái dùng lời lẽ sắc bén, mục đích khiến cho Lâm Sơ Nguyệt bỏ cuộc, cô ngược lại không lung lay, kiên định đáp:
“Cháu nhất định sẽ không bao giờ từ bỏ Thế Tu đâu.”
Lão thái thái nhìn cô, ban đầu bà rất có hảo cảm với cô, nhưng khi mất thiện cảm rồi thì thứ còn lại chỉ là thấy cô quá ngông cuồng và cứng đầu thôi. Lão thái thái mỉm cười, chậm rãi nói:
“Lâm Sơ Nguyệt, con người thì cần phải thông minh một chút, không phải cứ lúc nào muốn cố chấp cũng được đâu. Cô chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé, tôi chỉ cần búng tay một cái là cô sẽ biến mất khỏi thành phố A này, nhân lúc tôi vẫn còn nói chuyện nhẹ nhàng thì cô hãy tự động mà rời đi.”
Lâm Sơ Nguyệt siết chặt tay dưới thành bàn, lão thái thái quan sát sắc mặt cô rồi nói tiếp:
“Lâm Sơ Nguyệt, nếu cô muốn tiền mới có thể rời khỏi Thế Tu thì cứ nói đi, bao nhiêu cũng không thành vấn đề.”
“Vấn đề của cháu không phải là tiền!”

Chương 144: Mang thai
Lão thái thái lấy ra ngân phiếu trong túi xách, viết lên đó một con số rồi đưa tới trước mặt cô:
“Mười tỷ, nêu cô muốn thêm thì cứ nói.”
Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy bị tổn thương vô cùng, cô không chần chừ xé tấm ngân phiếu đó ra làm đôi.
“Lão thái thái, cháu không muốn tiền, cháu chỉ mong mình được ở bên cạnh Thế Tu mà thôi.”
“Nếu cô đã cứng đầu như thế thì đừng trách tôi ra tay độc ác.”
“Nếu cháu nói rằng cháu đang mang thai con của Thế Tu thì sao?”
“Cô nói gì?” Lão thái thái kinh ngạc, vẻ mặt rõ ràng không tin vào những lời cô vừa nói.
Lâm Sơ Nguyệt nhìn thẳng vào mắt bà, trả lời:
“Những lời cháu nói là sự thật, cháu đang mang thai con của Thế Tu, là giọt máu của Tiêu gia, bà nhẫn tâm đuổi cháu đi hay sao?”

Chương 144: Mang thai
“Cô đừng hòng lấy chuyện này ra lừa tôi!”
“Nếu bà không tin thì có thể kiểm tra.”
Lão thái thái hít sâu một hơi, nói:
“Được! Lâm Sơ Nguyệt, tôi không tin những lời cô nói đâu.”
Lúc kiểm tra xong, lão thái thái sốt sắng hỏi:
“Sao rồi? Kết quả thế nào?”
“Đúng là thiếu phu nhân đã mang thai được bốn tuần rồi ạ.” Bác sĩ Triệu kết luận.
“Ông không nhầm đấy chứ?”
Lão thái thái giật lấy phiếu kết quả kiểm tra trên tay ông ta, hai mắt mở lớn, cuối cùng cũng chịu chấp nhận sự thật. Nhưng tin tức này bà nên vui hay nên buồn đây?
“À…”
Vẻ mặt ông ta đột nhiên lộ ra sự khó xử, không biết rằng lão thái thái đã biết chuyện Bối Bối là con của Tiêu Thế Tu và Lưu Hạ hay chưa?

Chương 144: Mang thai
Lão thái thái nhận ra ông có biểu cảm khác lạ, bà lạnh lùng nói:
“Bác sĩ Triệu, có vấn đề gì thì nói thẳng đi.”
Ông ta chẳng biết nên mở lời thế nào, quyết định che giấu nó đi. Nhưng ông trời lại không muốn thế, một y tá không kịp gõ cửa mà chạy luôn vào, hớt hải nói:
“Bác sĩ! Bệnh nhân Bối Bối phòng 501 đột nhiên sốt cao ạ!”
Lão thái thái vừa nghe thấy tên của bệnh nhân là Bối Bối thì sững sờ, bà cùng với bác sĩ Triệu chạy tới phòng 501, xác định đúng là cháu của mình thì mới giật mình ngỡ ngàng.
“Bối Bối…Bối Bối làm sao thế này?”
Bác sĩ Triệu lập tức đánh giá tình trạng sức khoẻ của cậu rồi tiêm thuốc cho cậu, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hai hàng lông mày nhíu chặt vì đau đớn. Lão thái thái càng nhìn càng xót xa, tuy bề ngoài nói những lời khó nghe nhưng sâu thẳm trong lòng bà luôn yêu thương con cháu.
“Lão thái thái, Bối Bối không sao đâu ạ, chỉ là tác dụng phụ của truyền máu mà thôi, dần dần sẽ đỡ.”

Chương 144: Mang thai
Bác sĩ Triệu quay sang an ủi bà, lão thái thái vẫn còn lo lắng cho Bối Bối, nhưng nghe ông ta nói thế thì trong lòng cũng nguôi ngoai đi phần nào.
Ông ta định không nói chuyện này ra nhưng lão thái thái hình như đã biết rồi, còn có mặt Lâm Sơ Nguyệt ở đây nữa nên ông ta càng thêm khó xử.
Lão thái thái đột ngột cất tiếng hỏi:
“Bác sĩ Triệu, tại sao Bối Bối lại phải truyền máu?”
“Chuyện này…Bối Bối bị bắt cóc, thiếu gia chạy đi tìm, một lúc sau thiếu gia bế Bối Bối trên tay với phần đầu bị thương vào bệnh viện, nhưng nhóm máu của Bối Bối lại là nhóm máu hiếm, chính là thiếu phu nhân đã truyền máu cứu Bối Bối đấy ạ, nếu không nhờ thiếu phu nhân thì Bối Bối đã…”
Lão thái thái quay sang nhìn Lâm Sơ Nguyệt:
“Chính cô đã cứu nó?”
“Vâng…”
Bà tưởng rằng cô phải ghét Bối Bối lắm chứ? Hay đây là âm mưu nằm trong kế hoạch của Lâm Sơ Nguyệt?
“Lâm Sơ Nguyệt, cho dù cô đang có âm mưu gì đi nữa thì từ bây giờ trở đi đừng có lại gần Bối Bối và Thế Tu nữa, tôi sẽ cho cô một căn nhà và người hầu hạ, cô ở đó cho tới lúc sinh con.”
“Lão thái thái, cháu chỉ có một mong muốn là được ở bên cạnh Thế Tu mà thôi, nếu như ở một chỗ khác, cháu không đảm bảo cái thai trong bụng sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Lão thái thái nghe cô nói thế thì tức điên lên:
“Cô dám uy hiếp tôi đấy à?!”

Chương 145: Chín tháng mười ngày
Chương 145: Chín tháng mười ngày
“Cháu không dám, cháu chỉ nói sự thật mà thôi.”
Lão thái thái tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, gương mặt đỏ cả lên, trong bụng của Lâm Sơ Nguyệt mang thai chắt của bà ta, vậy nên lão thái thái không dám làm gì quá đáng quá.
Lâm Sơ Nguyệt thấy bà không nói được gì nữa liền nắm bắt thời cơ.
“Lão thái thái, cháu sẽ ở bên cạnh Thế Tu cho tới khi sinh đứa bé này ra, nếu như sinh xong, anh ấy vẫn không nhớ lại thì cháu sẽ rời đi.”
“Cô nói thật sao?”
“Vâng.” Lâm Sơ Nguyệt gật đầu chắc nịch.
“Để tránh việc cô nói dối, tôi sẽ bảo người soạn hợp đồng, cô ký vào đó cho tôi.”
Lâm Sơ Nguyệt không phản đối, cô đánh cược tất cả mọi thứ vào chín tháng này, cũng như tình yêu của hai người, cô tin anh sẽ nhớ lại thôi…


Chương 145: Chín tháng mười ngày
Trong phòng bệnh lúc này, thư ký Kim đang đứng bên cạnh Tiêu Thế Tu, bình thường báo cáo xong công việc anh ta sẽ bị anh đuổi ra ngoài ngay nhưng hôm nay anh ta thấy anh mãi không nói gì, vẻ mặt thì rơi vào trầm tư.
Thư ký Kim nghe nói anh bị tai nạn thôi chứ không biết anh bị mất trí nhớ, quên đi Lâm Sơ Nguyệt, cho tới khi anh hỏi:
“Thư ký Kim, cậu biết cô gái tên là Lâm Sơ Nguyệt là ai không?”
“Dạ?” Anh ta ngạc nhiên mở to mắt, hình như lúc nãy anh ta không nghe lầm đó chứ?
Tiêu Thế Tu dùng ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo anh ta, anh không có thói quen hỏi lại lần thứ hai, thư ký Kim giật mình toát mồ hôi hột, gượng cười trả lời anh:
“Tổng giám đốc, anh nói gì vậy? Đó là thiếu phu nhân, là vợ của anh mà?”
Câu trả lời của anh ta còn khiến cho anh ngạc nhiên hơn, Lâm Sơ Nguyệt là vợ của anh?
“Nếu là vợ, tại sao tôi không hề nhớ một chút gì cả về cô ấy? Trong điện thoại cũng không có tấm ảnh nào của chúng tôi cả, thậm chí là của cô ấy.”

Chương 145: Chín tháng mười ngày
Thư ký Kim lấy làm lạ, rõ ràng có lần anh ta đã nhìn thấy trong điện thoại của anh có rất nhiều ảnh của Lâm Sơ Nguyệt cơ mà?
“Tổng giám đốc, anh không sao chứ?”
Anh ta hoài nghi hỏi, nghĩ rằng anh thực sự gặp vấn đề. Vẻ mặt của Tiêu Thế Tu bán tín bán nghi, giống như đang chăm chú suy nghĩ chuyện mà anh ta vừa nói.
“Thư ký Kim, những lời anh nói vừa nãy là sự thật chứ?”
Anh ta khẳng định chắc nịch:
“Tôi xin đảm bảo những gì mà tôi nói lưc nãy là sự thật ạ!”
Tiêu Thế Tu xua tay đuổi anh ra ngoài:
“Được rồi, anh ra ngoài đi.”
Anh ta gãi gãi đầu rồi ra ngoài, tổng giám đốc hôm nay kỳ lạ quá? Hay là do hai người đó cãi nhau, thiếu phu nhân đập thứ gì đó vào đầu tổng giám đốc nên anh quên hết mọi chuyện rồi?

Chương 145: Chín tháng mười ngày
Thư ký Kim mang theo tâm trạng rối ren quay trở về công ty, vừa đi ra ngoài hành lang một đoạn thì bắt gặp Lâm Sơ Nguyệt cùng lão thái thái. Anh ta nhanh nhẹn nấp vào sau cây cột, nghe thấy lão thái thái nói chuyện với cô:
“Lâm Sơ Nguyệt, đừng quên những gì mà cô vừa nói đấy, sinh xong đứa con này thì cô phải rời khỏi Thế Tu, biến mất khỏi Tiêu gia mãi mãi!”
“Lão thái thái, cháu nhớ rồi ạ. Bà cứ yên tâm.”
Lão thái thái hừ lạnh một tiếng, thư ký Kim nấp sau cây cột đã nghe thấy toàn bộ mọi chuyện, anh ta kinh ngạc há hốc mồm, chuyện gì đang diễn ra thế này?
Nếu không phải là nể tình đứa con trong bụng cô thì lão thái thái đã đuổi cô đi rồi, dù gì Lâm Sơ Nguyệt cũng chẳng phải là con gái của Lâm Chấn Xuyên, bà âm thầm tính toán, phải làm cách nào đó để cho Thế Tu căm ghét Lâm Sơ Nguyệt mới được…
Quay trở lại phòng bệnh, lão thái thái nở nụ cười ân cần lo lắng cho anh.
“Thế Tu, cháu thấy trong người đã khoẻ hơn chưa?”
“Cảm ơn bà nội, cháu vẫn ổn mà.”

Chương 145: Chín tháng mười ngày
“Cảm ơn bà nội, cháu vẫn ổn mà.”
“Được rồi, bà đã dặn bác sĩ Triệu rồi, nếu cháu cảm thấy trong người không khoẻ hay có vấn đề gì thì nói ngay với ông ấy nhé…”
“Vâng.”
Lão thái thái quay ra phía sau, lớn tiếng gọi Lâm Sơ Nguyệt vào:
“Vào đây đi!”
“Đây là người hầu bà thuê cho cháu, cô ta sẽ chăm sóc cho cháu, có vấn đề gì thì cứ nói cho bà biết.”
Một trong những điều kiện mà lão thái thái đặt ra là Lâm Sơ Nguyệt không được nói cho anh biết cô là vợ của anh mà chỉ là người hầu mà thôi, nếu không thì bà sẽ không đồng ý cho cô ở bên cạnh chăm sóc anh, ánh mắt Tiêu Thế Tu bỗng nhiên thâm trầm, Lâm Sơ Nguyệt cúi đầu, lão thái thái nghiêm giọng nói:
“Từ bây giờ cô phải gọi Thế Tu là thiếu gia, nhớ chưa?!”
“Vâng…”

Chương 145: Chín tháng mười ngày
Một trong những điều kiện mà lão thái thái đặt ra là Lâm Sơ Nguyệt không được nói cho anh biết cô là vợ của anh mà chỉ là người hầu mà thôi, nếu không thì bà sẽ không đồng ý cho cô ở bên cạnh chăm sóc anh, ánh mắt Tiêu Thế Tu bỗng nhiên thâm trầm, Lâm Sơ Nguyệt cúi đầu, lão thái thái nghiêm giọng nói:
“Từ bây giờ cô phải gọi Thế Tu là thiếu gia, nhớ chưa?!”
“Vâng…”
Lâm Sơ Nguyệt cắn răng nhẫn nhịn, lão thái thái bấy giờ mới cười, đặt một tay lên vai anh rồi nói:
“Vậy Thế Tu, bà về đây, có chuyện gì phải nói cho bà ngay đấy.”
“Vâng bà nội…”
Tiêu Thế Tu định tiễn bà ra ngoài cửa nhưng lão thái thái nói không cần, đợi bà đi hẳn thì anh mới nhìn Lâm Sơ Nguyệt mà nói:
“Cô cũng khá quá nhỉ? Chỉ trong một thời gian ngắn mà đã thuyết phục được lão thái thái để ở bên cạnh tôi, thế này thì hợp lý quá không sợ bị đàm tiếu rồi, vì bây giờ có ai hỏi thì cô chỉ cần trả lời là người hầu của tôi mà thôi.”

Chương 146: Hạnh phúc giản đơn
Chương 146: Hạnh phúc giản đơn
Anh đã suy nghĩ cô là vợ anh như lời thư ký Kim nói, nhưng đó là trước khi lão thái thái nói rằng cô là người hầu bên cạnh anh. Tiêu Thế Tu tưởng người phụ nữ trước mặt này không có mục đích gì, nhưng anh đã lầm, nếu là vợ thì sao lão thái thái lại chấp nhận để cô làm người hầu? Tiêu Thế Tu xâu chuỗi lại mọi chuyện, cuối cùng bật cười thành tiếng:
“Lâm Sơ Nguyệt, đúng là tôi đã xem thường cô quá rồi, cô nghĩ dùng ánh mắt ngây thơ đó để lừa tôi được hay sao? Mục đích của cô là muốn tiếp cận tôi, vì tiền? Vì danh tiếng? Đúng không?”
Tiêu Thế Tu vươn tay ra bóp chặt khuôn cằm nhỏ nhắn của cô, thanh âm và ánh mắt lạnh lùng không có chút hơi ấm, cũng không có tình cảm. Lâm Sơ Nguyệt cảm nhận từng cơn đau buốt đang nhói lên trong tim, với tính cách của anh thì có giải thích cũng vô ích, mà cô cũng chẳng quan trọng nữa, ở bên cạnh anh với danh nghĩa nào cũng được miễn là khiến anh nhớ lại mọi chuyện.
“Anh muốn nghĩ em như thế nào cũng được.” Lâm Sơ Nguyệt đáp.
Câu trả lời của cô nằm ngoài dự kiến mà anh đang nghĩ, Tiêu Thế Tu tưởng rằng cô sẽ phủ nhận chứ? Đồng tử anh thầm tối lại, một nỗi bực dọc không tên bỗng nhiên dâng lên trong lòng anh một cách khó hiểu, ngón tay anh nắm chắc cằm cô, đôi môi mỏng bất chợt hạ xuống ngậm lấy cánh môi cô hôn ngấu nghiến như trừng phạt. Lâm Sơ Nguyệt ngạc nhiên, trong lòng vừa ngại vừa hồi hộp, nụ hôn của anh bá đạo như thế nhưng cô không bài trừ, mỗi lần ở trong vòng tay anh là trái tim cô đập nhanh khôn tả, cảm giác này chỉ có khi ở bên cạnh anh, còn khi bị Tiêu Nhất Minh chạm vào thì cô chỉ cảm thấy ghê tởm mà thôi…Lâm Sơ Nguyệt vòng hai cánh tay của mình qua cổ anh, nhiệt tình đáp lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK