Chương 151: Như gần như xa
Chương 151: Như gần như xa
Tiêu Thế Tu không chấp nhận việc trị liệu mất trí nhớ, nếu như tiếp tục như thế này thì anh sẽ không thể nhớ lại. Bác sĩ Triệu cảm thấy rất đau đầu, ông ta nói riêng chuyện này với Lâm Sơ Nguyệt.
“Thiếu phu nhân, cần phải thuyết phục thiếu gia trị liệu càng sớm càng tốt.”
Lâm Sơ Nguyệt gật đầu:
“Tôi sẽ cố gắng thuyết phục anh ấy.”
Bác sĩ Triệu vừa đi khỏi thì lão thái thái tới thăm anh, bà vừa ngồi xuống ghế đã lên tiếng ẩn ý trách móc Lâm Sơ Nguyệt:
“Người hầu ở cái nhà này chết hết rồi hay sao mà không biết đường bưng trà lên?”
Cô liền chạy xuống bếp pha một ấm trà rồi đem lên, lúc rót trà ra tách lão thái thái lại chê bai một lần nữa.
“Nước nóng như thế, uống vào để bỏng chết ta à?”
Lâm Sơ Nguyệt luống cuống đi pha thêm nước lạnh vào, xong xuôi mới mang lên cho bà. Lão thái thái hừ lạnh một tiếng, quay sang Tiêu Thế Tu, thay đổi ngay nét mặt thành tươi cười:
Chương 151: Như gần như xa
“Thế Tu, ngày mai là sinh nhật của Lâm Phỉ Thuý, con gái của Lâm gia. Họ mời chúng ta đến dự, cháu đi cùng với bà nhé?”
“Sinh nhật của cô ta thì liên quan gì đến cháu?” Tiêu Thế Tu lạnh nhạt, vẻ mặt chẳng mấy hào hứng.
“Cái thằng bé này!” Lão thái thái vỗ vai anh, nói:
“Cháu cũng đã đến tuổi phải lấy vợ rồi, cũng phải tìm một người môn đăng hộ đối chứ? Chẳng lẽ cứ thế này mãi?”
Dứt lời, lão thái thái còn cố tình liếc qua xem sắc mặt của Lâm Sơ Nguyệt thế nào, cô hơi cúi mặt, hàng mi dài cong cong che khuất đồng tử, hai tay chắp sau lưng, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
Tiêu Thế Tu im lặng không nói năng gì, anh ngả người vào lưng ghế. Lão thái thái vỗ lên mu bàn tay anh, dùng giọng điệu mềm mỏng hết sức có thể:
“Thế Tu, bà cũng không bắt ép cháu phải lấy một ai ngay bây giờ, cứ xem đó như là một bữa tiệc gặp mặt thôi.”
“Cháu đồng ý đi nhé?”
Tiêu Thế Tu thở dài, cuối cùng phải thoả hiệp:
Chương 151: Như gần như xa
“Vâng…”
Lão thái thái vui mừng, nở nụ cười hạnh phúc. Lúc bà ra cửa, đột nhiên quay sang Lâm Sơ Nguyệt nói:
“Cô ra đây nói chuyện với tôi một lúc.”
Lão thái thái:
“Lâm Sơ Nguyệt, tôi đúng là phải khâm phục cô! Tôi đã biết toàn bộ mọi chuyện rồi, cô không phải là con gái của Lâm gia, cô dùng thủ đoạn để gả vào Tiêu gia, quyến rũ Thế Tu, âm mưu của cô cũng nham hiểm thật đấy!”
“Sao ạ? Cháu là con gái của Lâm gia mà? Sao bà lại…” Lâm Sơ Nguyệt phản bác.
Lão thái thái lạnh lùng cắt ngang lời cô:
“Thôi đi! Chính Lâm Chấn Xuyên đã nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện rồi, cô không phải là con gái của Lâm gia, cô còn mặt dày phủ nhận sao?”
Lâm Sơ Nguyệt ngỡ ngàng, thì ra là do ông ta…Lâm Chấn Xuyên…ông có còn là con người nữa không?
Chương 151: Như gần như xa
“Cô còn cười được hay sao?” Lão thái thái đột nhiên thấy cô mỉm cười, bà ta thốt lên.
“Bây giờ cháu có giải thích thì cũng vô ích thôi mà, đúng không ạ? Cho nên nếu bà đã nghĩ vậy thì cứ cho là vậy đi.”
Lâm Sơ Nguyệt trả lời.
“Cô…đây mới đúng là bộ mặt thật của cô có đúng không? Nếu không phải cô đang mang thai thì tôi đã đuổi cô cuốn xéo khỏi đây rồi!” Lão thái thái giận dữ, lồng ngực phập phồng.
Cô cười nhạt trả lời:
“Lão thái thái, cháu nói sự thật thì bà không tin, vậy bà muốn cháu phải làm như thế nào ạ?”
Bà ta bị cô chọc cho tức điên lên, hậm hực mà không nói được gì, cuối cùng đành phải rời đi. Lâm Sơ Nguyệt nhìn theo bóng xe ô tô, thở dài một tiếng, lúc cô quay trở vào trong phòng khách thì bắt gặp Tiêu Thế Tu đang ngồi nhàn nhã uống trà.
“Tiễn lão thái thái lâu vậy à?”
Chương 151: Như gần như xa
“Tiễn lão thái thái lâu vậy à?”
Anh ngẩng mặt lên, liếc mắt nhìn cô. Lâm Sơ Nguyệt đứng im tại chỗ, nhìn anh đăm đăm không chớp mắt, Tiêu Thế Tu sờ sờ khuôn mặt của mình, chẳng lẽ mặt anh có dính gì hay sao?
“Cô nhìn gì thế?” Anh cất tiếng hỏi.
Lâm Sơ Nguyệt không trả lời mà chạy tới, ôm lấy cổ anh:
“Thế Tu…”
Anh cứng người, không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, hay là cô cảm thấy bị tủi thân vì chuyện ấm trà lúc nãy?
“Lão thái thái hay xét nét khó tính, cô đừng để ý làm gì.”
Lâm Sơ Nguyệt dụi dụi mặt mình vào áo anh, tham luyến vòng tay ấy, mọi ấm ức dường như tiêu tan. Tiêu Thế Tu nhẹ nhàng vuốt tóc cô, thanh âm trầm thấp:
“Có chuyện gì nói tôi nghe, ai ức hiếp cô, tôi sẽ trừng trị hắn.”
Anh nói ra câu này xong cũng tự cảm thấy ngạc nhiên với chính mình, rõ ràng cô chỉ là một tình nhân, vậy mà được ưu ái thế. Lâm Sơ Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt:
Chương 151: Như gần như xa
Anh nói ra câu này xong cũng tự cảm thấy ngạc nhiên với chính mình, rõ ràng cô chỉ là một tình nhân, vậy mà được ưu ái thế. Lâm Sơ Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt:
“Thật không?”
“Thật…”
“Vậy em có một thỉnh cầu.”
“Chuyện gì?”
“Anh đồng ý thực hiện trị liệu ở bệnh viện được không?”
Lâm Sơ Nguyệt chớp chớp mắt nhìn anh, Tiêu Thế Tu từ chối ngay:
“Không.”
Quả nhiên để thuyết phục được anh không phải chuyện dễ dàng, Tiêu Thế Tu lạnh giọng nói:
“Cô đừng có mà được voi đòi tiên, chuyện đó không thể được.”
Trái tim cô đau nhói, chẳng lẽ anh không muốn lấy lại ký ức, không muốn nhớ ra cô là vợ của anh à? Lâm Sơ Nguyệt thử hỏi anh:
Chương 151: Như gần như xa
Quả nhiên để thuyết phục được anh không phải chuyện dễ dàng, Tiêu Thế Tu lạnh giọng nói:
“Cô đừng có mà được voi đòi tiên, chuyện đó không thể được.”
Trái tim cô đau nhói, chẳng lẽ anh không muốn lấy lại ký ức, không muốn nhớ ra cô là vợ của anh à? Lâm Sơ Nguyệt thử hỏi anh:
“Thế Tu, sao anh lại không muốn nhớ lại?”
“Tôi nghĩ ký ức đó không phải là những gì tốt đẹp, nếu là tốt thì sao tôi lại quên nó đi? Tốt nhất là không nên nhớ lại thì hơn.”
Cô sững người, Tiêu Thế Tu nói tiếp:
“Cả cô và bác sĩ Triệu đều muốn tôi nhớ lại, hai người có thoả thuận gì với nhau à?”
“Không có.”
Lâm Sơ Nguyệt lắc đầu phủ nhận, cô cảm giác Tiêu Thế Tu đói xử với mình lúc nóng lúc lạnh, lúc gần lúc xa, mỗi khi cô tưởng đến gần anh rồi thì anh lại tạo ra một rào chắn ngăn cản không cho cô bước vào sâu hơn nữa…
Chương 152: Thân phận thực sự lộ diện
Chương 152: Thân phận thực sự lộ diện
Tiêu Thế Tu đẩy cô ra rồi đứng dậy bỏ lên lầu, Lâm Sơ Nguyệt buồn bã nhìn theo bóng dáng anh, cô tưởng đã tới gần anh được một chút nhưng giờ mọi thứ dường như quay trở về ban đầu…
….
Bữa tiệc sinh nhật của Lâm Phỉ Thuý được tổ chức tại một khách sạn xa hoa lộng lẫy, Lý Đan Hà muốn làm nó thật lớn để cho giới thượng lưu biết nhà họ Lâm có một Lâm Phỉ Thuý rất xinh đẹp.
Tháp rượu vang được dựng cao gần chạm tới trần, rượu vang cũng là loại đắt tiền nhất, ánh đèn rực rỡ toả sáng khắp phòng tiệc, hai bên lối vào được trang trí bằng hoa tươi, âm nhạc vang lên dịu nhẹ, khách khứa xung quanh đã tới rất đông.
Lâm Phỉ Thuý ngồi trong phòng chờ trang điểm, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy màu hồng đính đá kim sa lấp lánh. Váy đuôi cá khoe trọn đường cong nảy nở của cô ta, cổ váy chữ V khoét sâu thấp thoáng khe ngực sâu hút đẫy đà.
Lâm Phỉ Thuý ngắm mình trong gương, cô ta thầm cảm thán sao mình lại xinh đẹp tới như vậy. Lý Đan Hà đúng lúc bước vào, vừa vào đã nở nụ cười khen cô ta:
“Phỉ Thuý, nhìn con kìa, xinh đẹp như vậy….”
Chương 152: Thân phận thực sự lộ diện
“Phỉ Thuý, nhìn con kìa, xinh đẹp như vậy….”
“Con gái của mẹ không xinh đẹp thì còn ai đẹp chứ?” Cô ta nở nụ cười hả hê, Lý Đan Hà cũng cười nói:
“Được rồi, bữa tiệc ngày hôm nay là dành cho con đấy, ở bên ngoài có rất nhiều gia đình giàu có, nhất là có cả Tiêu gia nữa. Mẹ đã nói chuyện này với lão thái thái rồi.”
Sau chuyện bị Mạc Bắc phản bội, Lâm Phỉ Thuý luôn không cam lòng, cô ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Lâm Sơ Nguyệt, chỉ muốn Lâm Sơ Nguyệt biến mất.
“Con biết rồi.”
Lý Đan Hà thấy cô ta không còn chống đối nữa thì rất vui mừng, từ khi cô ta qua lại với Mạc Bắc là bà ta chẳng yên tâm chút nào, so với Tiêu gia thì nhà họ Mạc chỉ là tôm tép mà thôi, vậy nên Lý Đan Hà mong Lâm Phỉ Thuý sẽ bước chân được vào Tiêu gia.
Bên ngoài, mc đã bắt đầu bữa tiệc, dưới ánh đèn sân khấu, Lâm Phỉ Thuý cùng Lý Đan Hà bước ra, cô ta nở nụ cười với những người đàn ông dưới sân khấu. Có một số người còn nói với Lâm Chấn Xuyên:
“Không ngờ ông lại có cô con gái xinh đẹp, duyên dáng đến vậy!”
Chương 152: Thân phận thực sự lộ diện
Bên ngoài, mc đã bắt đầu bữa tiệc, dưới ánh đèn sân khấu, Lâm Phỉ Thuý cùng Lý Đan Hà bước ra, cô ta nở nụ cười với những người đàn ông dưới sân khấu. Có một số người còn nói với Lâm Chấn Xuyên:
“Không ngờ ông lại có cô con gái xinh đẹp, duyên dáng đến vậy!”
Lâm Chấn Xuyên phổng mũi, nở nụ cười tươi rói, Lâm Phỉ Thuý sung sướng cảm nhận sự chú ý của mọi người xung quanh. Nhưng khoảnh khắc đó kéo dài chưa được bao lâu thì ánh mắt của bọn họ đã bị thu hút bởi hai bóng hình từ ngoài cửa bước vào.
“Ai vậy?”
“Nhìn kìa, cô gái ấy xinh đẹp quá…”
“Người đi bên cạnh cũng vô cùng điển trai…”
Mọi ánh mắt đổ dồn vào cặp trai tài gái sắc ấy, hoàn toàn bỏ quên nhân vật chính đang ở trên sân khấu là Lâm Phỉ Thuý. Cô ta tức lắm, cũng nóng lòng muốn nhìn xem người tới phá hỏng khoảnh khắc kia của cô ta là ai.
Cô ta vừa nhìn thấy hai người đó, hai mắt đột nhiên mở lớn, đó chẳng phải là Lâm Sơ Nguyệt và tên đàn ông côn đồ hôm trước hay sao? Trước mặt đám đông mà Lâm Sơ Nguyệt dám công khai đưa anh ta đến đây? Cô ta điên rồi hay sao?
Lâm Phỉ Thuý vẫn chưa biết người đàn ông kia là Tiêu Thế Tu, trong khi đó Lâm Sơ Nguyệt nhận được nhiều sự chú ý từ mọi người, cô ngượng ngùng hơi cúi mặt xuống, Tiêu Thế Tu ở bên cạnh dường như nhận ra được cô đang lo lắng, cánh tay ôm eo cô chặt hơn, anh cất tiếng trấn an cô:
Chương 152: Thân phận thực sự lộ diện
“Đừng lo lắng, cứ tin tưởng ở tôi.”
Như được tiếp thêm sức mạnh, Lâm Sơ Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía trước, hôm nay cô trang điểm nhẹ nhàng không quá lộng lẫy nổi bật lên đường nét xinh đẹp vốn có, son phấn chỉ tô điểm thêm ngũ quan của cô thêm phần sắc nét. Đặc biệt là váy cô mặc hôm nay là chiếc váy nằm trong bộ sưu tập giới hạn của nhà thiết kế nổi tiếng Andrew, Andrew nổi tiếng là người khó tính, không phải ai cũng được mặc váy do chính ông thiết kế. Vậy nên mọi người ngầm hiểu Lâm Sơ Nguyệt không phải là người đơn giản.
Lâm Sơ Nguyệt thu hút bảy phần thì Tiêu Thế Tu phải thu hút mười phần, khuôn mặt anh đẹp như tạc tượng, vóc dáng như tượng thần hy lạp, với chiều cao một mét chín mươi của anh, các cô gái nhìn anh với ánh mắt ao ước.
Lão thái thái thấy anh đến thì rất vui, nhưng khi nhìn thấy Lâm Sơ Nguyệt ở bên cạnh anh thì nụ cười trên môi bà ta bỗng nhiên tắt lịm. Tiêu Nhất Minh và Lưu Hạ đứng bên cạnh thì khỏi nói, nhất là Lưu Hạ, cô ta đố kỵ tới đỏ cả mắt lên rồi.
Lâm Chấn Xuyên và Lý Đan Hà cũng kinh ngạc không kém, Lý Đan Hà âm thầm mong chờ lão thái thái sẽ tức giận khi Lâm Sơ Nguyệt đi cùng với một người đàn ông khác, nào ngờ lão thái thái lại cười rất tươi.
“Thế Tu, cháu đến rồi sao?”
Thế Tu? Tiêu Thế Tu?
Người đàn ông khí chất bất phàm đó là Tiêu Thế Tu sao? Không thể nào! Tiêu Thế Tu rõ ràng là một người ngồi xe lăn, khuyết tật, còn xấu xí cơ mà?