Tiêu Thế Tu đặt tay lên vai cô, vỗ nhẹ mấy cái.
Nhưng Lâm Sơ Nguyệt không muốn thế, cảm giác con trai ở ngay trước mắt cô mà cô lại bất lực, thật sự rất đau lòng.
“Em đang mang thai, đừng quá xúc động.” Anh nhắc nhở cô.
Lâm Sơ Nguyệt gạt nước mắt, hốc mắt đỏ hoe.
Anh để cô có một khoảng thời gian để bình tĩnh lại. Tiêu Thế Tu và bác sĩ Triệu đi ra ngoài, để lại cô và Bối Bối trong phòng.
Như nhớ ra chuyện gì đó, anh gọi điện thoại cho thư ký Kim, bảo anh ta tới bệnh viện ngay lập tức. Anh ta hoảng sợ tưởng anh bị làm sao vội vàng ba chân bốn cẳng chạy tới.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, thư ký Kim đã có mặt.
“Tổng giám đốc…”
Anh ta vẫn theo thói quen gọi Tiêu Thế Tu là tổng giám đốc, mặc dù bây giờ Tiêu Nhất Minh mới là người giữ chức vụ ấy.
Tiêu Thế Tu không vòng vo nhiều mà vào thẳng vấn đề.
“Thư ký Kim, câu là người theo tôi lâu nhất, là người tôi tin tưởng từ trước đến nay, nên cậu không được giấu tôi bất kỳ chuyện gì, cậu hiểu chứ?”
“Vâng…” anh ta nuốt nước bọt một cái, trả lời.
“Được, tôi hỏi cậu một chuyện, cậu phải nói cho tôi biết những gì mà tôi đã quên, phải nói hết không được giấu gì cả.”
Ánh mắt anh xoáy sâu vào anh ta, sống lưng thư ký Kim tức khắc đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, anh ta thuật lại toàn bộ mọi chuyện không dám giấu giếm bất kỳ chuyện gì cả.
Tiêu Thế Tu nghe xong, sắc mặt trầm ngâm suy nghĩ. Thư ký Kim đứng một bên, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.
Hoá ra…Lâm Sơ Nguyệt đích thị là vợ của anh, còn là người mà anh yêu nhất.
Tiêu Thế Tu thầm trách bản thân vì sao có thể quên đi cô, giữa hai người họ trải qua bao nhiêu khó khăn đến thế, vậy mà anh lại lãng quên cô, anh đúng là một người tồi tệ!
Tiêu Thế Tu thầm trách bản thân vì sao có thể quên đi cô, giữa hai người họ trải qua bao nhiêu khó khăn đến thế, vậy mà anh lại lãng quên cô, anh đúng là một người tồi tệ!
“Tổng giám đốc, dù sao đó cũng là một tai nạn cho nên anh cũng đừng tự trách mình quá.”
Thư ký Kim đánh bạo nói.
Anh không lên tiếng, mọi chuyện dù gì cũng đã xảy ra rồi, chi bằng sau này bù đắp cho cô thật tốt.
Tiêu Thế Tu quay trở vào phòng thấy Lâm Sơ Nguyệt đang ngồi trên giường Bối Bối, vươn tay muốn chạm vào cậu nhưng cậu lại tránh đi. Nhìn dáng vẻ đó của cô anh lại đau lòng khôn nguôi…
Anh đi tới ôm vai cô, đặt cằm lên đỉnh đầu cô.
“Sơ Nguyệt. Anh tin dần dần Bối Bối sẽ nhận ra thôi…”
….
Ở một nơi khác, bầu không khí căng thẳng bao trùm lên cả ngôi nhà.
Tiêu Nhất Minh vừa về đã đi thẳng lên phòng, Lưu Hạ hằm hằm đi theo anh ta, cô ta ném thẳng cái túi xách vào lưng anh ta, hét lên:
“Tiêu Nhất Minh!”
Anh ta quay mặt lại, ánh mắt đầy lạnh lùng.
“Cái gì?”
“Anh…” Lưu Hạ giận dữ, to tiếng hơn:
“Thái độ đó của anh là sao? Anh yêu con nhỏ đó rồi đúng không?!”
Không ngờ Tiêu Nhất Minh lại thừa nhận:
“Đúng vậy đấy!”
“Anh vừa nói gì?”
“Tôi nói là tôi yêu Lâm Sơ Nguyệt!”
Anh ta ngồi phịch xuống ghế, bình thản châm thuốc hút. Lưu Hạ ngỡ ngàng không tin vào những gì mà mình vừa nghe thấy, một người đàn ông luôn đeo bám cô ta như một con chó nay lại yêu người phụ nữ khác sao? Hơn nữa lại còn là Lâm Sơ Nguyệt?
Lâm Sơ Nguyệt! Lâm Sơ Nguyệt! Lúc nào cũng là Lâm Sơ Nguyệt!
Lâm Sơ Nguyệt! Lâm Sơ Nguyệt! Lúc nào cũng là Lâm Sơ Nguyệt!
Tại sao luôn luôn không phải là cô ta?!
Hai mắt Lưu Hạ đỏ ngầu, cô ta đi tới giậy lấy điếu thuốc trên môi anh ta rồi ném nó xuống đất.
Tiêu Nhất Minh đen mặt, anh ta đột nhiên đứng dậy đi tới bàn làm việc lấy ra một tờ giấy bên trong, sau đó ném xuống trước mặt cô ta.
“Lưu Hạ, chúng ta ly hôn đi!”
“Cái gì cơ…?”
“Tôi nói là chúng ta ly hôn đi, tôi không muốn sống với cô nữa!”
Cô ta cầm tờ giấy lên, như phát điên mà xé nát nó rồi ném vào mặt anh ta.
“Tôi sẽ không bao giờ ly hôn đâu! Anh muốn ly hôn với tôi để đến với con hồ ly tinh Lâm Sơ Nguyệt chứ gì?! Vô ích thôi, cô ta đã mang thai con của Tiêu Thế Tu rồi, anh nghĩ mình so được với anh ấy à?!”
“Tôi sẽ không bao giờ ly hôn đâu! Anh muốn ly hôn với tôi để đến với con hồ ly tinh Lâm Sơ Nguyệt chứ gì?! Vô ích thôi, cô ta đã mang thai con của Tiêu Thế Tu rồi, anh nghĩ mình so được với anh ấy à?!”
Tiêu Nhất Minh cười lạnh:
“Được thôi, cô không muốn ly hôn cũng được, tôi có thể đơn phương ly hôn với cô.”
“Anh…đồ khốn!”
Ngón tay cô ta run rẩy chỉ vào mặt anh ta, Tiêu Nhất Minh cười ha ha một tiếng. Anh ta tiếp tục lấy ra một tờ giấy khác.
“Lưu Hạ, đừng tưởng tôi không biết cô giấu tôi làm những gì, cô nghĩ tôi không biết Bảo Bảo không phải là con của tôi à?”
Trên bàn là kết quả giám định ADN của anh ta và Tiêu Bảo Bảo, Lưu Hạ trợn tròn mắt, hai chân run rẩy theo.
“Sao…anh lại biết chuyện này? Anh biết chuyện này từ bao giờ?”
Tiêu Nhất Minh không trả lời câu hỏi của cô ta, anh ta lạnh lùng nói:
“Dù gì Bảo Bảo cũng do tôi nuôi dưỡng mấy năm qua, tôi coi nó là con ruột, còn cô thì một cắc cũng đừng hòng mơ tới!”