Diệp Tử Thần nhìn mẹ, "Con đi học, chị con không nên lên đại học hả?"
"Chị con sao? Nó sắp hai mươi tuổi rồi, mẹ và cha con tìm cho chị con một cọc hôn sự, người nhà kia có rất nhiều tiền, còn có hai căn nhà nữa đấy!"
Diệp Tử Thần hỏi: "Mẹ muốn đem chị lập gia đình? Chuyện này chị biết không?"
"Tạm thời còn không có nói với nó. Nhưng là nó sẽ đáp ứng!"
Diệp Phồn Tinh đứng ở ngoài cửa, không dám tin tưởng những gì mình nghe được.
Mẹ lại muốn đem mình lập gia đình?
Làm ơn, cô nơi nào hai mươi tuổi?
Cô rõ ràng so với Diệp Tử Thần chỉ lớn một tuổi.
Năm nay mới mười chín tuổi, lúc trước kế hoạch hoá gia đình có quy định, con gái bốn tuổi sau đó mới có thể sinh đứa thứ hai, cha mẹ vì không muốn bị phạt tiền mà đem tuổi của cô báo lớn hai tuổi, làm như vậy là để cùng Diệp Tử Thần kéo ra chênh lệch.
Cô nơi nào nghĩ đến, cha mẹ lại vì vậy mà muốn đem mình gả ra ngoài?
Hai ngôi nhà?
Thì ra, tương lai của mình trong mắt cha mẹ không bằng hai căn nhà đúng không?
Ở trong mắt bọn họ, để cho Diệp Tử Thần đi học là chính sự.
Để cho cô lập gia đình, mới là vì tốt cho cô?
Ha ha...
Thành tích cuộc thi Diệp Tử Thần lần này không cao hơn điểm số trường dạy nghề.
Mà cô... Tại toàn bộ trường học, đều là xếp hàng đầu.
Diệp Phồn Tinh cho tới bây giờ chưa từng nghĩ, cha mẹ sẽ thiên vị như vậy.
Cô đẩy cửa ra, đi vào.
Diệp mẫu thấy cô, sửng sốt một chút, trên mặt bày ra nụ cười, "Tinh Tinh, về rồi à! Công việc như thế nào?"
"Chiều còn phải đi." Diệp Phồn Tinh muốn nở với mẹ một nụ cười, nhưng là một chút cũng không cười nổi, cô hướng về phía mẹ hỏi: "Mẹ, người mới vừa nói, là thật sao?"
Diệp mẫu nói: "Con đều nghe được?"
Trên mặt cũng không có bất kỳ thần sắc áy náy.
Dù sao bà cũng cảm thấy, mình là làm một quyết định tốt vì Diệp Phồn Tinh.