Rõ ràng là trách cứ Triệu Gia Kỳ không hiểu chuyện, rõ ràng là chính cô ta bắt đầu câu chuyện, hai câu lại khóc, đây là làm cái gì?
Triệu Gia Kỳ nhìn Phó Linh Lung đi mất, ngón tay nắm thật chặt. Cô vốn là hại Diệp Phồn Tinh, lại không nghĩ rằng, cuối cùng lại hại chính mình.
Đến cửa nhà, Triệu Gia Kỳ nhìn Cố Vũ Trạch, "Cậu có muốn đi vào ngồi một hồi hay không?"
"Không cần." Cố Vũ Trạch rất nghiêm túc, hắn gần đây mấy ngày nay tâm tình không tốt lắm.
Trước bị Phó Cảnh buộc cùng Diệp Phồn Tinh nói xin lỗi, hắn thiệt là phiền, mới cùng Triệu Gia Kỳ ở chung một chỗ, Triệu Gia Kỳ nói muốn gặp người trong nhà, hắn cũng không có cự tuyệt.
Nhưng mà, chuyện ngày hôm nay, để cho tâm tình của hắn càng nguy rồi.
Triệu Gia Kỳ nhìn bộ dáng lạnh nhạt của hắn, nói: "Cố Vũ Trạch, cậu đừng tức giận? Tớ không phải là muốn cố ý chọc cậu của cậu mất hứng."
"Không có quan hệ gì tới cô."
"Diệp Phồn Tinh rốt cuộc là thế nào biến thành mợ nhỏ cậu? Nhà cô ấy ở nông thôn, cha mẹ đều là công nhân bình thường, làm sao có thể sẽ đến nhà cậu đi, thật là không nghĩ ra." Tại Phó gia một bụng nhẫn nhịn nói, Triệu Gia Kỳ hiện tại mới nói ra tới.
Cố Vũ Trạch nhìn về phía Triệu Gia Kỳ, "Tôi không biết."
"Thật ra thì, có chuyện tớ vẫn không có cơ hội nói cho cậu, bất quá hôm nay nhìn thấy Diệp Phồn Tinh ở nhà cậu, cảm thấy vẫn là nhắc nhở cậu một chút thì tốt hơn." Triệu Gia Kỳ suy nghĩ một chút, một mặt thận trọng nói.
"Chuyện gì?"
"Trong nhà Diệp Phồn Tinh rất nghèo, cô ấy lần trước tới nhà tớ, chính là vì cùng mẹ tớ vay tiền. Cô ấy cùng với cậu của cậu ở chung một chỗ, tám phần mười là vì lừa gạt tiền. Cậu ước chừng phải để cho cậu mình cẩn thận một chút, đừng để cho cô ấy lừa!"
"..." Cố Vũ Trạch nhìn Triệu Gia Kỳ, "Thật sao?"
Diệp Phồn Tinh không giống sẽ là lừa gạt tiền.
"Dĩ nhiên." Triệu Gia Kỳ khẳng định nói: "Tớ làm sao có thể lừa cậu? Cậu nghĩ a, cậu đối với cô ấy tốt như vậy, cô ấy đều không thích cậu, lại làm sao có thể thích cậu của cậu, cậu của cậu lớn hơn cô ấy, lại còn là một người người tàn tật. Nếu như không phải là vì tiền, vậy là gì cái gì?"
Cố Vũ Trạch nhìn Triệu Gia Kỳ một cái, "Tôi phải đi về."
Triệu Gia Kỳ nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, đoán hắn chắc là tin tưởng lời nói của mình.
"Cái kia tớ về nhà trước, có chuyện gì thì liên lạc điện thoại."
Triệu Gia Kỳ đưa tay cởi đai an toàn, nhìn gò má anh tuấn của Cố Vũ Trạch, hắn thật là đẹp trai.
Cô xít tới, nghĩ tại trên mặt của hắn hôn một cái, kết quả, mới dựa vào gần một chút, liền bị Cố Vũ Trạch đưa tay ngăn lại.
Hắn nhìn cô một cái, đôi mắt rất là lạnh lùng.
Triệu Gia Kỳ bị hắn như vậy cự tuyệt, có chút khó chịu, cười một tiếng, "Cái kia tớ đi trước."
Cô mở cửa xe xuống xe, đứng ở cửa, nhìn Cố Vũ Trạch lái xe rời đi.
Mặt trời rất lớn, thế nhưng tâm cô lại lạnh như vậy.
Chính mình nơi nào không thể so với Diệp Phồn Tinh?
Dựa vào cái gì hắn có thể cùng Diệp Phồn Tinh lui tới, lại không chịu thích mình?
Coi như trên danh nghĩa lui tới, có thể Cố Vũ Trạch vẫn là không có chân chính coi cô là bạn gái.
Nghĩ tới đây thì cô càng hận Diệp Phồn Tinh!
-
Buổi chiều, Phó Cảnh Ngộ có một số việc, cùng Tưởng Sâm đi ra ngoài, Diệp Phồn Tinh một mình ở trong phòng khách đọc sách.
Cố Vũ Trạch từ bên ngoài đi tới, đã đứng ở trước mặt cô, một tấm thẻ rơi ở trước mặt cô.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn hắn một bộ dáng nghiêm túc, lại nhìn tấm thẻ ngân hàng kia, không biết là có ý gì, nhắc nhở: "Cản trở tia sáng rồi."
"Cô không phải là muốn tiền sao? Tôi cho cô, rời xa cậu tôi!"
Diệp Phồn Tinh lật một trang quyển sách trên tay, trên mặt vẻ mặt rất là lãnh đạm thờ ơ, "Tôi nghe không hiểu cậu đang nói gì."