Đột nhiên Phó Cảnh Ngộ lên tiếng, "Cậu đi ra ngoài đi."
Tưởng Sâm nói: "... Được."
Không biết tại sao, hắn lại mơ hồ cảm thấy, Phó tiên sinh có chút mất hứng.
Hắn không có nói sai cái gì chứ?
Ôm lấy suy nghĩ nghi ngờ, Tưởng Sâm khép cửa lại.
Trong phòng chỉ còn hai người Phó Cảnh Ngộ cùng Diệp Phồn Tinh.
Diệp Phồn Tinh cúi đầu, liều mạng đè nén xúc cảm muốn rơi nước mắt, nghe được Phó Cảnh Ngộ nói: "Nếu như em muốn khóc, có thể khóc."
Trước đây Diệp Phồn Tinh muốn vay tiền anh, anh còn đang suy nghĩ tại sao.
Dù sao, dưới tình huống bình thường, học phí đều là cha mẹ hẳn phải lo liệu.
Mà bây giờ, anh hiểu được rồi.
"..." Diệp Phồn Tinh vốn đang có thể miễn cưỡng khống chế tâm tình của mình, Phó Cảnh Ngộ vừa nói liền cũng không nhịn được nữa.
Con người tại thời điểm yếu ớt, chỉ cần người khác an ủi một chút, đều sẽ để lộ bi thương của chính mình.
Cô khóc rất lâu, khóc xong mới phát hiện, Phó Cảnh Ngộ vẫn ngồi bên người. Đột nhiên cảm giác rất mất mặt Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường, không nói câu nào.
Đây là lần đầu tiên cô ở trước mặt người không quen mà khóc thành bộ dáng như vậy.
Cô len lén nhìn lên, phát hiện Phó Cảnh Ngộ đang xem sách.
Dường như cũng không có đem chuyện này để ở trong lòng.
Cô nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, mở miệng, "Đại thúc."
"Làm sao?" Anh ngẩng đầu lên nhìn Diệp Phồn Tinh.
Diệp Phồn Tinh nói: "Tình huống trong nhà tôi anh hẳn là cũng biết, tình huống trong nhà của tôi không tốt đẹp gì, anh vẫn muốn tôi làm vợ của anh sao?"
"Cái này có quan hệ sao?" Phó Cảnh Ngộ ánh mắt khó hiểu, làm cho Diệp Phồn Tinh cảm giác mình hỏi một vấn đề rất ngu ngốc.
Anh đã nói, anh chẳng qua là yêu cầu một người vợ, lại không phải thật muốn cùng với cô sống hết đời.
Mặc dù không biết là vì cái gì, nhưng cô cảm thấy, anh nhất định là có nỗi khổ gì.
Truyền xong hai chai nước, thân thể của Diệp Phồn Tinh tốt hơn nhiều. Cô lại ăn ít thứ, bổ sung thể lực.
Thời điểm trời sắp tối, cô trở về nhà một chuyến, đi lấy đồ đạc của mình.
Hành lý của cô, điện thoại di động đều đang ở trong nhà.
Người Diệp gia đang dùng cơm, Diệp mẫu còn đang vì việc ngày mai người của Trần gia muốn tới đây mà nhức đầu, không ngừng nhắc với Diệp Tử Thần, "Con nói mẹ một chút, mẹ để cho chị con lập gia đình, cũng là vì tốt cho con! Con ngược lại thì tốt rồi, còn giúp nó chạy trốn..."
Thấy Diệp Phồn Tinh đột nhiên đi vào, Diệp mẫu đứng lên, có vài phần kinh hỉ, "Con trở lại rồi!"
Diệp Phồn Tinh không có nhìn Diệp mẫu.Cô liền muốn trở lại cầm đồ.
Diệp mẫu thấy cô trở lại, nhớ tới chuyện ngày mai có chỗ dựa, đối với sắc mặt của Diệp Phồn Tinh cũng tốt hơn, "Việc con cùng người kia chạy ra ngoài, mẹ liền không trách con. Nhanh tới dùng cơm, ngày mai người Trần gia muốn tới gặp, con biểu hiện tốt một chút."
Diệp Phồn Tinh rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn mẹ một cái, luôn cảm thấy hiện tại người mẹ này căn bản chính là một người xa lạ mà cô không thể nhận ra.
Cô cầm đồ vật muốn đi, Diệp mẫu phản ứng lại, đưa tay kéo cô, "Trễ như vậy con còn muốn đi nơi nào?"
Cô vừa trở về, Diệp mẫu làm sao có thể sẽ thả cô đi?
Diệp Phồn Tinh nói, "Sau này chuyện của con không cần mẹ quan tâm, chuyện đi học, chính con sẽ xử lý."
Diệp Phồn Tinh đẩy tay của mẹ ra, nhớ tới thời điểm mình bệnh nặng như vậy, mẹ cũng không có quan tâm cô.
Bây giờ còn suy nghĩ để cho cô đi gặp người của Trần gia.
"Ngày mai người của Trần gia muốn tới đây, mày nơi nào đều không cho phép đi." Diệp mẫu mạnh mẽ nói.
Diệp Phồn Tinh lạnh lùng nói, "Mẹ thích như thế, liền chính mình đi gả đi. Con sẽ không gả!"