Tình nguyện trả lại gấp đôi lễ vật đám hỏi, nhà bọn họ cũng không tiếp thụ nổi con gái duy nhất gả cho Phó Cảnh Ngộ.
Ngược lại bọn họ chính là ăn chắc Tô Lâm Hoan đã xuất ngoại nên Phó gia cũng không có cách nào.
Phó Cảnh Ngộ không thể sinh, nếu là Tô Lâm Hoan thật sự gả tới, vậy sau này, không đẻ được con trai, chẳng phải là không có con nối dõi rồi!
Cho nên, tình nguyện đắc tội Phó gia, bọn họ cũng tuyệt đối không muốn con gái của mình bị ủy khuất.
Mẹ Phó nhìn Tô phụ một mặt giả nhân giả nghĩa, không nhịn được cười lên, "Cho nên, các người hôm nay chính là tới từ hôn?"
Tô Lâm Hoan chạy liền coi như xong, bọn họ đều không có đến cửa đi tìm phiền toái, lại không nghĩ rằng, người nhà họ Tô lại chủ động tới yêu cầu từ hôn.
Tô phụ lúng túng ngồi ở chỗ đó, cũng không trả lời.
Vẫn là Tô mẫu mở miệng, "Lúc trước Cảnh Ngộ thật tốt, Lâm Hoan gả cho nó chúng ta cũng rất vui lòng, nhưng là nó như bây giờ... Cũng không thể để cho Lâm Hoan nhà chúng tôi phục vụ nó cả đời chứ? Hơn nữa tôi nghe nói, nó sinh con cũng khó khăn. Nếu để cho Lâm Hoan nhà chúng ta gả tới, đây không phải là muốn cả đời thủ tiết sao? Mọi người đều làm cha mẹ, các người cũng chính là chúng ta thông cảm cho Lâm Hoan, đúng hay không?"
Cô là một nữ nhân, không giống như Tô phụ sợ mất mặt, muốn nói cái gì, liền nói thẳng.
Diệp Phồn Tinh đứng ở ngoài cửa, coi như người qua đường nghe được lời nói này, đều cảm thấy tức giận.
Hiện tại người cũng quá thực dụng chứ?
Thời điểm đại thúc tốt, bọn họ liền muốn đem gả con gái qua.
Hiện tại đại thúc vừa ra chuyện, cả nhà bọn họ liền muốn từ hôn.
Hơn nữa, còn nói lời khó nghe như vậy... Cái gì thủ tiết sống, cái gì không sinh con được!
Những lời này nếu để cho đại thúc nghe được, có bao nhiêu khổ sở?
Cũng may đại thúc không ở đây!
Ý niệm này của Diệp Phồn Tinh vừa trồi lên, liền cảm giác bên cạnh không ngừng có lãnh ý truyền tới, cô quay đầu, mới phát hiện không biết lúc nào, Tưởng Sâm cùng Phó Cảnh Ngộ đã đến phía sau cô.
Biểu tình của hai người đều rất nghiêm túc, Phó Cảnh Ngộ gương mặt lạnh lùng, không nói gì.
Qua nét mặt của hai người có thể phán đoán, cô mới vừa nghe được những lời này, bọn họ cũng nghe được rồi.
Diệp Phồn Tinh nhỏ giọng nói: "Đại thúc."
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô một cái, không có lên tiếng, để cho Tưởng Sâm đẩy anh đi.
Diệp Phồn Tinh thấy vậy, cũng không có ý lại tiếp tục nghe tiếp, rất nhanh đi theo cước bộ của hai người.
"Đại thúc..."
Cô muốn nói cái gì, lại thấy Tưởng Sâm cho cô nháy mắt, ra hiệu cô lúc này không cần nói, Diệp Phồn Tinh mới ngừng nói.
Tưởng Sâm cùng Phó Cảnh Ngộ vào phòng, Diệp Phồn Tinh bị ở lại bên ngoài, cô không dám đi loạn, một mực chờ, đợi đại khái năm phút, Tưởng Sâm liền đi ra rồi.
"Đại thúc không có sao chứ?" Diệp Phồn Tinh nghĩ, nếu như đổi thành cô là Phó Cảnh Ngộ, nghe được những lời người nhà họ Tô đó, khẳng định cũng rất khó chịu.
Tưởng Sâm nói: "Cô đi xuống dưới chơi đi, để cho chính ngài ấy tĩnh một hồi."
Tưởng Sâm đều nhanh muốn hết ý kiến, thật vất vả nhìn thấy Phó tiên sinh tâm tình tốt một chút, người nhà họ Tô lại tới đâm một nhát dao.
Cũng không biết Phó tiên sinh đời trước là làm cái gì, mới có thể quen biết một nhà người họ Tô này.
Diệp Phồn Tinh nói: "Tôi không thể vào cùng anh ấy trò chuyện sao?"
Tưởng Sâm nói: "Cô vào lúc này nếu nói sai, ngài ấy sẽ tức giận hơn."
Làm là một nam nhân, Tưởng Sâm có thể thể hiểu được tâm tình giờ phút này của Phó Cảnh Ngộ.
Diệp Phồn Tinh nhìn Tưởng Sâm đều đã nói như vậy, rất là bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là xuống lầu.
Thời điểm cô đi xuống, vợ chồng Tô gia đã bị mẹ Phó đuổi đi.