Cho nên, tuyệt đối không có khả năng lại để Diệp Phồn Tinh tạo thành tổn thương lần thứ hai.
Anh nhìn Diệp Phồn Tinh trước mắt, nói: "Nếu như cô làm chuyện tổn thương Phó tiên sinh, tôi sẽ không tha thứ cho cô."
Những lời này mang theo ý cảnh báo.
Diệp Phồn Tinh nhìn hắn, gật đầu một cái, "Ồ."
Cô cho đến nay vẫn chưa từng thấy Tưởng Sâm như vậy.
Hai người đi ra từ thư phòng, mưa rơi rồi, trên mặt kính đầy những giọt nước.
Thế giới bên ngoài trở nên ướt nhẹp.
Phở Cảnh Ngộ ngồi bên cửa sổ, không biết đang nghĩ điều gì.
Tưởng Sâm đi tới, nói: "Phó sinh tiên sinh, đã xử lý tốt."
Anh đưa giấy kết hôn ra, để Phó Cảnh Ngộ nhìn qua một lần, ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ rơi vào nơi Diệp Phồn Tinh ký tên lên, Diệp Phồn Tinh. Đây là tên của cô ấy.
Chữ viết của cô nhìn rất đẹp, rất thanh tú.
Anh nhìn cô trước mắt, hiệp ước còn lại trong tay Tưởng Sâm. Ánh mắt rơi vào người Diệp Phồn Tinh, "Tới đây."
Diệp Phồn Tinh đi tới, nhìn bàn tay cô.
Ngón tay của anh thon dài, rất sạch sẽ. Rất đẹp mắt.
Lòng bàn tay có nhiệt độ truyền tới, Diệp Phồn Tinh nhìn anh, có một loại cảm giác thật kỳ diệu.
Từ giờ trở đi, cô... Là vợ của anh rồi!
Phó Cảnh Ngộ phân trần: "Giúp cô ấy chuẩn bị một căn phòng."
Tưởng Sâm gật đầu, "Được."