Triệu Gia Kỳ đợi rất lâu rồi Diệp Phồn Tinh cùng Cố Vũ Trạch mới chia tay, có thể nói, tất cả chuyện này đều là của trách nhiệm cô.
Vạn nhất Cố Vũ Trạch so đo chuyện này, không bao giờ để ý tới cô nữa, cô phải làm gì?
Cô cắn răng, lại gửi một tin nhắn qua, "Cố Vũ Trạch, cậu đừng vội, tớ với cậu cùng nhau nghĩ biện pháp, để cho cô ấy lần nữa trở lại bên cạnh cậu, như thế nào đây?"
Dĩ nhiên, cái này chỉ là biện pháp để cho Cố Vũ Trạch không ghét cô, cô mới không thật sự giúp Cố Vũ Trạch cùng Diệp Phồn Tinh quay lại!
Cố Vũ Trạch thấy cô gửi tin này, quả nhiên nhắn trở lại, "Cô có thể?"
Diệp Phồn Tinh hiện tại ghét Triệu Gia Kỳ, hắn đối với lời nói của cô tràn đầy hoài nghi.
Triệu Gia Kỳ nói: "Tớ có thể thử xem. Dù sao cũng hơn một mình cậu nghĩ biện pháp?"
Còn gì tức giận hơn việc giúp nam nhân mình thích đuổi theo bạn gái trước của hắn cả?
Nhưng là, Triệu Gia Kỳ thật sự rất sợ Cố Vũ Trạch không để ý tới mình.
Cố Vũ Trạch nói: "Được khỏi, cô ấy sẽ không để ý đến cô."
Triệu Gia Kỳ hiện tại quan hệ với Diệp Phồn Tinh kém như vậy, hắn trông cậy vào cô, còn không bằng trông cậy vào chính mình.
Triệu Gia Kỳ nói: "Tinh Tinh tâm rất mềm, tớ trước đây cùng với cô ấy quan hệ tốt như vậy, chỉ cần tớ đi theo cô ấy nói thật tốt, cô ấy vẫn sẽ để ý đến tớ. Đến lúc đó tớ khuyên cô ấy, cậu cảm thấy thế nào?"
Nói xong câu đó, Triệu Gia Kỳ hận không thể cắn đứt rách môi.
Cô đợi lâu như vậy, thật vất vả mới tìm được cơ hội làm cho hai người tách ra, hiện tại chẳng những không trở thành bạn gái Cố Vũ Trạch, còn phải đảm nhiệm cố vấn tình cảm cho hắn, giúp hắn đem Diệp Phồn Tinh đoạt về?
Cố Vũ Trạch nhắn lại ừ, coi như là tạm thời tiếp nhận đề nghị của cô.
-
"Cảnh Ngộ, các người buổi tối muốn ở lại dùng cơm không?" Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ ở trong phòng khách, a di phụ trách nấu cơm đi ra.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Không cần, buổi tối tôi mang Tinh Tinh đi ra ngoài ăn."
"Vậy tôi không cần làm cơm của các người ư?" A di nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, thân thiện cười cười.
Phó Cảnh Ngộ trả lời, "Ừm."
A di đi ra sau, Diệp Phồn Tinh nhìn đại thúc, hỏi: "Buổi tối muốn đi ra ngoài ăn cơm sao?"
"Nghe nói có một nhà hàng không tệ, vừa vặn thích hợp với người có tâm hồn ăn uống như em." Kể từ khi biết Diệp Phồn Tinh có một tâm hồn ăn uống, Phó Cảnh Ngộ liền sẽ theo bản năng mà để ý một chút các nhà hàng ăn.
Diệp Phồn Tinh nói: "Tôi nào có ăn nhiều như vậy?"
Cô mới không có có được hay không?
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô một cái, cưng chiều cười nói: "Đi chuẩn bị đồ một chút, chúng ta đi ra ngoài đi."
"Được."
Diệp Phồn Tinh rất nhanh liền lên lầu thu thập đồ đạc xuống.
Nhà hàng là Phó Cảnh Ngộ để cho Tưởng Sâm đi tìm, cũng không tính là đặc biệt cao cấp nhưng là nghe nói mùi vị không tệ.
"Diệp Phồn Tinh!"
Tưởng Sâm đẩy Phó Cảnh Ngộ đi ở phía trước, Diệp Phồn Tinh theo sát phía sau, thời điểm đi tới hành lang phòng ăn, đột nhiên có người gọi cô lại.
Cô quay đầu lại, lại thấy được Trần Vĩ đằng trước, Trần Vĩ hôm nay mặc so với lần trước đỡ hơn rất nhiều, bên cạnh còn có một nữ nhân đi theo, hai người thoạt nhìn như là một đôi.
Lần trước sau khi bị Diệp Phồn Tinh cự tuyệt, mẹ của Trần Vĩ lại giúp hắn tìm một đối tượng hẹn hò. Cô bé này mặc dù không có đẹp mắt bằng Diệp Phồn Tinh, cũng không có trẻ tuổi như Diệp Phồn Tinh, nhưng là coi như ngay ngắn.
Trần Vĩ rất nhanh liền mang theo bạn gái của hắn đi đến trước mặt Diệp Phồn Tinh, từ một cẩu độc thân biến thành một người có bạn gái, hắn cảm giác sống lưng của chính mình đều thẳng không ít.
Nhất là ở trước mặt Diệp Phồn Tinh, càng là cảm thấy nở mày nở mặt.
Cô coi thường hắn?
Hắn còn không lạ gì mấy đứa con gái đại học cũng không học!
"Cô ở nơi này làm cái gì?" Trong giọng nói của Trần Vĩ, tràn đầy xem thường.