Phó gia rất coi trọng lễ phép, luôn cảm thấy Diệp Phồn Tinh muốn kết hôn, vậy sẽ phải đem tất cả trình tự đều đã xong, bà nhất định đem hôn lễ làm được so với trước kia càng long trọng hơn mới có thể xả cơn giận này.
Nghe được mẹ Phó muốn gặp ba mẹ mình, Diệp Phồn Tinh sửng sốt một chút, "Nhưng là bọn họ..."
Cô đến bây giờ, cũng chưa từng đề cập với cha mẹ chuyện này.
Mẹ Phó ôn nhu nói: "Con nếu muốn gả tới, mẹ cùng ba Cảnh Ngộ dĩ nhiên là muốn gặp ba mẹ con, nếu không, bọn họ sẽ vì nhà chúng ta không có lễ phép mà không cho con lấy."
Diệp Phồn Tinh nói: "Không cần phiền toái như vậy, ba mẹ con đều là người rất bình thường."
Cô chẳng qua là bị tạm thời kéo tới làm cô dâu, chỉ vì có thể đi học, căn bản chưa từng nghĩ muốn đem ba mẹ giới thiệu cho người nhà của Phó Cảnh Ngộ biết.
Mẹ Phó cười một tiếng, "Bình thường đi nữa cũng là ba mẹ con. Yên tâm, nên tận lễ phép, chúng ta sẽ cố gắng. Con là con dâu tương lai nhà chúng ta, cũng không thể bạc đãi con đi!"
Diệp Phồn Tinh cúi đầu, quả thực không biết, chuyện này, phải làm như thế nào cùng ba mẹ mở miệng.
Cô trộm nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, hy vọng đại thúc có thể giúp cô giải vây, Phó Cảnh Ngộ đang nhìn cô, cũng biết tình huống trong nhà cô.
Anh mở miệng nói với mẹ Phó nói: "Mẹ trước chuẩn bị đi, con cùng Tinh Tinh thương lượng một chút, định thời gian."
"..." Diệp Phồn Tinh không dám tin tưởng nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, đại thúc cũng đáp ứng!
Cô vốn là cho là anh sẽ giúp cô cự tuyệt.
Cơm nước xong, Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ cùng nhau vào một căn phòng trên lầu, cô nhìn Phó Cảnh Ngộ, nói: "Đại thúc, chú thật muốn để cho ba mẹ tôi cùng ba mẹ chú gặp mặt à?"
Phó Cảnh Ngộ nói: "Phải!"
"Nhưng là... Tưởng tiên sinh từng gặp mẹ tôi, anh ấy biết mẹ tôi là dạng gì... Tôi lần này chạy đến đây, mẹ tôi vốn là rất tức giận, tôi sợ đến lúc đó sẽ khiến cho mọi người cũng rất khó chịu được." Nói xong, Diệp Phồn Tinh nhìn về phía Tưởng Sâm, hy vọng Tưởng Sâm có thể giúp mình trò chuyện.
Đại thúc cùng người nhà đại thúc cũng chưa từng thấy mẹ cô, không biết tính tình của mẹ cô, nhưng là, Tưởng Sâm đã gặp.
Tưởng Sâm đứng ở một bên, cũng không tiếp lời, chẳng qua là nhìn Phó Cảnh Ngộ.
Trước việc anh đi Diệp gia, sau khi trở về đều cùng Phó Cảnh Ngộ báo cáo qua rồi, Phó Cảnh Ngộ cũng biết tình huống.
Phó Cảnh Ngộ nếu quyết định như vậy, tự nhiên có tính toán của anh.
Phó Cảnh Ngộ nói, "Kết hôn là đại sự, sớm muộn đều phải gặp ba mẹ em. Đến lúc đó mọi người chúng ta cùng nhau ăn cơm, bà sẽ không đem em nhốt. Nếu bà ấy thật đang tức giận, đây không phải là có tôi sao?"
Diệp Phồn Tinh nói: "Nhưng là..."
Cô luôn cảm thấy như vậy không tốt lắm.
Vốn là chuyện trong nhà mình, liền quá mất mặt, còn đem đại thúc vô tội dính vào.
Mặc dù ban đầu Phó Cảnh Ngộ để cho cô làm vợ của anh, nói muốn giúp cô, có thể Diệp Phồn Tinh cảm thấy, chính mình còn chưa giúp được gì, ngược lại chỉ gây thêm cho Phó Cảnh Ngộ phiền toái.
Tưởng Sâm nhìn thấy dự Diệp Phồn Tinh do dự, nói: "Có Phó tiên sinh ở đó, không có việc gì, cô liền tin tưởng Phó tiên sinh đi!"
Liền Tưởng Sâm đã nói như vậy, Diệp Phồn Tinh cũng không biết có thể nói gì.
Thời điểm trước khi chạy tới đây, cô còn tính toán, tạm thời không trở về nhà đi gặp ba mẹ, kết quả...
Cô có chút nhớ khóc rồi!
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, ngẩng đầu lên đối với Tưởng Sâm nói: "Cậu đi làm việc trước, tôi có việc sẽ gọi cậu."
Nhìn thấy Tưởng Sâm đi ra ngoài, còn đóng cửa lại, Diệp Phồn Tinh trộm nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, đột nhiên nhớ lại hôm nay ở trong phòng phát sinh chuyện kia.
Mặc dù là Phó Cảnh Ngộ hôn cô, nhưng sau đó suy nghĩ một chút, hình như là cô bắt đầu trước.
Chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi rồi!
Cô đứng lên, chuẩn bị chuồn...
Chân còn chưa bước đến bước thứ hai, liền nghe được âm thanh nghiêm túc của Phó Cảnh Ngộ: "Trở lại."
Muốn chạy?
Cửa nhỏ cũng không có!