Má ơi, làm gì đột nhiên hỏi cái này?
Mình vẫn còn con nít a!
Phó Linh Lung vỗ lưng của cô một cái, "Em kích động cái gì, có liền có, không có liền không có. Em nói thật với chị."
Đối với thân thể của Phó Cảnh Ngộ, Phó Linh Lung lo lắng cực kì. Cùng Phó Cảnh Ngộ nói mãi không nghe, không thể làm gì khác hơn là ra tay ở chỗ Diệp Phồn Tinh.
Thấy cô một bộ dáng trịnh trọng, Diệp Phồn Tinh chỉ có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô, "Không có."
Mặc dù Diệp Phồn Tinh biết, chuyện này, đối với đại thúc mà nói, không phải là chuyện gì tốt, nhưng là, đại thúc sẽ không đụng cô, ngược lại làm cho cô thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không, cô chỉ suy nghĩ một chút, liền cảm thấy lúng túng.
Phó Linh Lung nghe xong câu trả lời của Diệp Phồn Tinh, thật sâu thở dài một cái, "Xem ra thân thể của nó vẫn là chưa tốt, không được, chị đem thuốc nấu lên cho nó."
Nếu Phó Cảnh Ngộ một mực tiếp tục như vậy, không sinh con được, ba mẹ cũng muốn bận tâm chết rồi.
Từ khi hắn xảy ra chuyện, Phó Linh Lung là chị, liền không có lúc nào không bận tâm hắn.
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Linh Lung, không biết nên tiếp lời như thế nào.
Phó Linh Lung đột nhiên nghiêm túc nhìn Diệp Phồn Tinh, "Tinh Tinh, việc của nó em đều biết chứ?"
Cũng là mới vừa ở bên ngoài nghe xong ghi âm, phát hiện Diệp Phồn Tinh đã biết rồi, cô mới dự định cùng Diệp Phồn Tinh thật tốt trao đổi một chút.
"Ừm." Diệp Phồn Tinh biết cô là muốn nói chuyện Phó Cảnh Ngộ bị thương.
Phó Linh Lung nói: "Cảnh Ngộ trước nó ở trong bộ đội bị thương, cho nên... Sinh con khả năng có chút khó khăn."
"Em biết."
Phó Linh Lung nhìn Diệp Phồn Tinh, thử dò xét nói: "Vậy em sẽ không vì vậy ghét bỏ nó chứ?"
"..." Phó Linh Lung nói làm cho Diệp Phồn Tinh sửng sốt một chút, "Làm sao sẽ như vậy? Đại thúc đối với em tốt như vậy. Anh ấy cũng không phải là chính mình nguyện ý như vậy."
Nghe xong lời của Diệp Phồn Tinh, Phó Linh Lung thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống, "Em nói như vậy, chị an tâm."
Thật sợ Diệp Phồn Tinh sẽ biến thành Tô Lâm Hoan thứ hai, bởi vì chuyện này trực tiếp chạy.
Phó Linh Lung nói: "Đúng rồi, chị có chút việc muốn em giúp một tay."
"Giúp?" Diệp Phồn Tinh không hiểu ý của cô.
Chính mình tại Phó gia, căn bản không giúp được gì.
"Cảnh Ngộ nó không quá nghe lời chúng ta, bất quá, chị phát hiện em nói chuyện, nó vẫn là rất coi trọng. Cho nên, đợi lát nữa đem thuốc nấu xong, em nhớ phải giúp chị đưa cho nó, giúp chị khuyên nhủ nó uống thuốc."
"..." Khuyên đại thúc uống thuốc?
Vẫn là loại thuốc kia?
Nhiệm vụ này dường như có chút gian khổ.
Phó Linh Lung nói: "Em để cho nó phối hợp tốt thân thể, đối với em cũng mới có lợi, em nói đúng không?"
"..."
Chỗ tốt?
Diệp Phồn Tinh cảm giác thật giống như không cẩn thận liền lên sai xe rồi.
Cái này là chủ đề cấp hạn chế làm cho Diệp Phồn Tinh cảm thấy rất xấu hổ.
Cùng Phó Linh Lung trò chuyện xong, thời điểm đi ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, tâm tình cũng không có trầm trọng như lúc trước, cô ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ ngồi xuống.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, "Chị kêu em làm cái gì?"
"Không có, không có gì." Diệp Phồn Tinh cũng không có dũng khí cùng Phó Cảnh Ngộ trò chuyện vấn đề này.
"Không có nói cho em lộn xộn cái gì chứ?" Phó Cảnh Ngộ đối với phản ứng của Diệp Phồn Tinh tràn đầy hoài nghi.
Diệp Phồn Tinh: "..."
Luôn cảm thấy trực giác của đại thúc, so với giác quan thứ sáu của nữ nhân còn chuẩn hơn.
Giờ phút này, ba mẹ của Phó Cảnh Ngộ đã không ở trong phòng khách, chỉ có cô và Phó Cảnh Ngộ. Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy Diệp Phồn Tinh không có trả lời, nói: "Tới đây."
Diệp Phồn Tinh ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, phát hiện nét mặt của anh rất nghiêm túc.
Cô mặc dù trong lòng có chút mất hứng, nhưng vẫn là đi tới, bị Phó Cảnh Ngộ ôm vào trong ngực, âm thanh trầm thấp của anh ở bên tai cô vang lên, "Giận tôi?"