"Đem lại cho tôi nhìn xem một chút đi!"
Diệp Phồn Tinh xách bao lớn bao nhỏ từ bên ngoài đi vào, thấy một màn như vậy, a di ở trong nhà vội vàng đi tới, "Diệp tiểu thư, cô làm sao mua nhiều đồ như thế?"
"Tôi nhìn đều thấy nấu sẽ rất ngon, liền không nhịn được." Có chút rau cải tươi, còn có chút trái cây, chính là quá nặng, mệt chết cô.
Cô đem đồ toàn bộ để xuống, ngồi ở một bên thở mạnh, Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của cô, cái lý do mua đồ, thật đúng là phù hợp bản tính ăn nhiều của cô.
Nghỉ ngơi đủ rồi, Diệp Phồn Tinh đi vào trong phòng bếp nói với a di: "A di, buổi tối để tôi làm cơm, bác nghỉ ngơi đi!"
"Cô làm à?" A di nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, tràn đầy hoài nghi.
Diệp Phồn Tinh có chút không vui, "Ta nấu cơm thì ăn rất ngon đây! Có phải là hay không, Tưởng tiên sinh?"
"Ừm." Trước đây Diệp Phồn Tinh làm ở biệt thự, Tưởng Sâm rất thích tài nấu nướng của cô, vượt qua kiểm tra rồi thuê cô.
Được Tưởng Sâm khẳng định, a di cũng yên tâm một chút.
Nhưng mà, buổi tối, thời điểm Diệp Phồn Tinh nấu cơm, a di vẫn là không nhịn được ở bên cạnh nhìn chằm chằm, lo lắng cô có cái gì làm không được tốt, mình có thể phụ một tay.
Dù sao Diệp Phồn Tinh mới mười tám tuổi, tiểu nha đầu mười tám tuổi có thể làm cái gì?
Mặc dù a di tại Phó gia cũng coi như đầu bếp, nhưng con gái nàng hơn hai mươi rồi, đến nấu cơm cũng nấu không tốt.
Nhưng mà, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh thao tác lưu loát, a di vẫn còn có chút khiếp sợ.
Diệp Phồn Tinh trong phòng bếp mỗi chuyện đều xử lý ngay ngắn rõ ràng, không có chút nào hốt hoảng.
-
"Đại thúc, ăn cơm." Phó Cảnh Ngộ còn đang nhìn máy vi tính, nghe được âm thanh Diệp Phồn Tinh gọi anh.
Anh tạm thời buông xuống công việc, tới thời điểm, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh đã làm một bàn thức ăn ngay ngắn, a di ở bên cạnh rất là bội phục, không dừng được khen Diệp Phồn Tinh, "Diệp tiểu thư thật lợi hại, những thứ này tất cả đều là cô ấy làm."
Bà làm ở Phó gia rất nhiều năm, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ, Phó Cảnh Ngộ sẽ lấy một cô gái như thế này.
Dù sao, hiện tại con gái nhiều như thế, tuổi tác giống như vậy có thể làm cơm đã rất ít.
Diệp Phồn Tinh cầm bốn bộ chén đũa tới, "A di, bác cũng ăn chung đi!"
A di mặc dù là người giúp việc, nhưng tuổi tác cùng mẹ Diệp Phồn Tinh không sai biệt lắm, Diệp Phồn Tinh cùng với bà lúc nói chuyện đều rất lễ phép.
A di nói: "Không, không cần, mọi người ăn đi!"
"Ngồi xuống nha!" Diệp Phồn Tinh nói: "Nhiều người, náo nhiệt một chút, có thể chứ, đại thúc?"
Diệp Phồn Tinh nhìn về Phó Cảnh Ngộ, hy vọng có thể lấy được sự đồng ý của anh.
Phó Cảnh Ngộ đáp, "Ừm."
Cô thích thế nào thì làm như vậy.
A di không dám tin tưởng nhìn Phó Cảnh Ngộ, anh lại đáp ứng, bà nhưng là người giúp việc a!
Phó gia cũng không có truyền thống cho người giúp việc lên ăn cơm cùng bàn.
Tưởng Sâm nói: "Phu nhân đã nói, bà cũng ngồi xuống đây đi! Nơi này cũng không phải là Phó gia, chỉ có mấy người chúng ta."
A di nghe xong lời của Tưởng Sâm, lúc này mới ngồi xuống.
Đây chính là lần đầu tiên bà cùng Phó Cảnh Ngộ ăn cơm, anh lại không cười, ngồi cùng bán với anh gần như vậy, thật có áp lực.
Diệp Phồn Tinh ngược lại là nhàn nhã, thật giống như một chút cũng không sợ Phó Cảnh Ngộ, còn giúp Phó Cảnh Ngộ gắp thức ăn, "Đại thúc, chú nếm thử một chút cái này, ăn rất ngon."
Rõ ràng chính mình trước làm cho anh nhiều như thế, anh đều không nhớ, Diệp Phồn Tinh thề nhất định lần nữa đổi mới nhận thức của anh đối với mình.