Tí tách... tí tách... tí tách...
Cả thế giới lâm vào tĩnh lặng, phảng phất chỉ còn tiếng giọt nước tí tách, ba giây một giọt, tiết tấu đều đều.
Tí tách... tí tách... tí tách... tí tách...
Tiếng giọt nước rơi rõ ràng tăng tốc, giống như người đang nằm mơ đột nhiên gặp ác mộng, hơi thở nháy mắt gia tốc.
Tí tách tí tách... tí tách tí tách... tí tách tí tách...
Tiếng giọt nước ngày càng trở nên gấp rút, hệt như bắn súng, từ bắn phát một biến thành bắn liên hồi.
Tí tách tí tách tí tách tí tách tí tách tí tách tí tách...
Giây lát, vô số tiếng giọt nước bỗng chốc trở nên vô cùng dày đặc, giống như rải đậu giữa trời.
Không có trời, cũng không có đậu.
Không gian âm u giam cầm, tiếng giọt nước làm cho người hít thở không thông, hoàn toàn không biết từ đâu mà tới.
Gió lạnh se se âm trầm thổi ngang qua, khiến cho màn nước tán loạn, người sống vỡ gan đứt ruột.
Bỗng dưng, từ trong vũng bùn, một cánh tay tái nhợt ló ra.
Một cánh tay tràn ngập ý cầu sinh.
Chật vật lay lay từng miếng đất bùn, rất giống với một người đang chết chìm, gắng hết sức lay ra một chút hi vọng sống.
Phốc!
Một người phụ nữ toàn thân lấm bùn thuận theo vị trí cánh tay lay lắt kia đứng lên.
Tóc dài che mặt, không nhìn rõ tướng mạo.
Thoạt nhìn tựa như rất nhiều năm không gội đầu cắt tóc, tóc bết hết cả lại, lộn xộn rủ xuống qua ngực, trên tóc còn dính bùn nhão nhếch nhác đang nhỏ xuống tỏng tỏng.
Tình hình quỷ dị không nói lên lời.
Hít hà!
Người phụ nữ lớn tiếng thở hổn hển, hơi thở to như tiếng kéo bể.
Cánh tay phải lung lay vừa nãy, vẫn một mực duy trì động tác lung lay, không ngừng xích lại gần, không ngừng xích lại gần...
Cái tay đó, trực tiếp úp lên mặt Giang Dược.
"Dược nhi, lạnh quá..."
Giang Dược giật mình, cả người giật bắn lên như lò xo. Bởi vì động tác quá lớn, ghế mây dưới mông bị hắn hất lăn ra đất, lại đụng vào cạnh bàn trà, binh binh bang bang, loạn thành một mớ bừa bộn.
Trong phòng sáng sủa sạch sẽ, ngoài phòng gạch xanh ngói biếc.
Nào có màn mưa vũng bùn? Nào có người phụ nữ toàn thân bùn đất?
Giang Dược đưa hai tay xoa xoa huyệt Thái Dương, lắc đầu quầy quậy, cực lực muốn thoát khỏi đoạn hình ảnh giống ác mộng kia.
Lại là giấc mơ này...
Tháng tư mới qua bốn ngày, giấc mơ này đã xuất hiện tới lần thứ bảy.
Hoặc lúc nghỉ ngơi ngủ gật, hoặc lúc ngủ say, giấc mơ này cứ không hẹn mà tới.
Đến vô ảnh, đi vô tung.
Vẻn vẹn chỉ là mơ ư?
Giang Dược hung hăng chà xát gương mặt. Bàn tay tái nhợt kia chạm đến mặt, cảm xúc băng lãnh, rờn rợn, nhớp nhúa, giống như thật sự đã phát sinh qua.
Nhất là...
Khoảnh khắc ngay khi chạm mặt, dáng vẻ lẫn điệu bộ bất lực, bẩn thỉu, thê lương của người phụ nữ kia dừng lại sâu trong tâm trí Giang Dược, bảo tồn lại một cách rõ ràng.
Rầm!
Ngay lúc Giang Dược đang hoảng hốt, sau lưng đột nhiên có vật gì rơi xuống đất.
Nhìn lại, hóa ra là cái khung hình treo phía trên bàn thờ lớn màu đỏ đặt giữa nhà, không hiểu sao tự nhiên rơi xuống đất, trong khi không hề có bất kỳ ngoại lực tác động nào.
Nhà tổ cũ kỹ, bàn thờ cũ kỹ, khung hình cũ kỹ.
Đây là một tấm ảnh gia đình kích thước khoảng hai mươi tấc, thoáng có chút ố vàng, trông có vẻ như đã qua nhiều năm rồi.
Trong ảnh, một nhà bốn người hạnh phúc dào dạt. Giang Dược cũng có trong tấm ảnh, bàn tay nhỏ mũm mĩm hồng hồng cầm trái táo, là một cậu nhóc mới chỉ bảy tám tuổi.
Giang Dược quan sát kỹ lưỡng hiện trường, trong đầu chứa đầy nghi hoặc.
Bàn thờ ước chừng rộng bốn mươi centimet, dựa vào tường ở giữa nhà, khung hình vẫn luôn treo tường phía trên bên phải bàn thờ.
Hôm đầu tháng lúc Giang Dược từ thành phố trở về nhà cũ ở Bàn Thạch Lĩnh, chuyện đầu tiên hắn làm chính là tổng vệ sinh từ trong ra ngoài. Lau lau chùi chùi, thu dọn nhà cũ sạch sẽ gọn gàng ngăn nắp.
Tất nhiên hắn cũng đã nghiêm túc lau sạch sẽ khung hình, đồng thời chính tay hắn trả về chỗ cũ. Treo như thế nào, treo ở đâu, Giang Dược nhớ rất rõ ràng, hoàn toàn có thể hoàn nguyên bất kỳ một chi tiết nào lúc ấy.
Mà kể cả khung hình có trượt xuống, cũng hẳn là rơi lên bàn thờ, mà không phải vượt qua bề rộng bốn mươi centimet của bàn thờ trực tiếp rơi xuống đất.
Muốn đạt tới kết quả rơi xuống như hiện giờ, trừ khi là cái khung hình này biết lật bổ nhào.
“Quả nhiên, vừa đến tiết Thanh minh, chuyện kỳ quái liên tiếp xuất hiện à?”
Hắn cẩn thận từng li từng tí một nhặt tấm ảnh gia đình từ những mảnh vụn thủy tinh, đang tính quay người tìm cây chổi với ki hốt rác dọn dẹp một chút, bỗng nhiên mắt Giang Dược nhìn chằm chằm vào tấm ảnh.
Không có dấu hiệu gì, toàn thân Giang Dược nổi da gà hết cả lên, mồ hôi hột to như hạt đậu đổ đầy trán, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Hình tượng người phụ nữ trong ác mộng vừa nãy, lại chậm rãi ăn khớp với người phụ nữ trong tấm ảnh.
“Mẹ?"
Giang Dược nghẹn ngào.
Răng cắn chặt mép môi dưới, thân thể hắn không tự chủ được bắt đầu run lên.
Giang Dược ngàn lần không ngờ được, người phụ nữ bất lực tuyệt vọng vẫn luôn quấy nhiễu hắn trong giấc mơ kia, lại là mẹ ruột đã mất tích 10 năm của hắn!
Không!
Nếu so sánh cẩn thận, vẫn có sự khác biệt rõ ràng.
Trong tấm ảnh, thần thái của mẹ hắn lộ ra vẻ chín chắn, trong nghiêm túc có sự hiền từ, ước chừng vừa mới ba mươi tuổi, chính là thời gian quý giá nhất trong đời một người phụ nữ.
Trong khi đó, người phụ nữ trong giấc mơ bẩn thỉu hoảng sợ bất lực, nhìn thế nào cũng như bốn mươi năm mươi tuổi, ánh mắt tỏa ra tuyệt vọng khiến lòng người tan nát.
Chẳng qua là...
Giang Dược vốn có khả năng đã gặp qua là không quên được, đồng thời hắn từ trước tới nay vẫn luôn chú trọng chi tiết, thông qua lặp đi lặp lại so sánh: mặt mũi dáng dấp, độ cao thấp của xương gò má, tỉ lệ gương mặt...
Hắn hoàn toàn có thể khẳng định, đó đúng là cùng một người!
Việc này rõ ràng thật kỳ quái.
Người mẹ khoảng chừng ba mươi tuổi, mất tích đã mười năm, bỗng dưng lại lấy bộ dạng ở tuổi bốn mươi năm mươi, lặp đi lặp lại tiến vào giấc mơ của hắn, vừa khóc lóc vừa kể lể với hắn, còn cầu cứu hắn nữa!
Giang Dược trước giờ thích tìm hiểu những vấn đề liên quan đến quỷ dị huyền bí, dĩ nhiên cũng biết qua một chút về việc giải mã giấc mơ.
Người xuất hiện trong mơ, tuổi tác đa phần sẽ chỉ dừng lại ở quá khứ.
Nhất là người đã qua đời xuất hiện trong giấc mơ, hơn phân nửa là bộ dáng khi còn tại thế lúc trước.
Cách đây mười năm, lúc mà đội khảo cổ của mẹ hắn mất tích ly kỳ, Giang Dược mới tám tuổi. Bộ dáng của mẹ trong tấm ảnh gia đình này cơ bản cũng là ký ức cuối cùng về mẹ của Giang Dược.
Người mẹ bốn mươi năm mươi tuổi, Giang Dược chưa bao giờ thấy qua, tự nhiên cũng không có khả năng hình thành nên ấn tượng, càng không có lý do gì xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
Giang Dược cầm ảnh chụp, suy nghĩ xuất thần, ngược lại quên mất đám mảnh vụn thủy tinh rơi đầy đất.
“Anh hai, anh hai...”
Bên ngoài, có tiếng kêu to vui vẻ truyền đến từ phía đầu bên kia sân, một cậu bé khỏe mạnh kháu khỉnh chầm chậm chạy xuyên qua sân, ló nửa cái đầu ra cửa chính dò xét vào bên trong nhà.
Nhìn thấy Giang Dược trong phòng, cậu vui ra mặt, hồ hởi vọt đến chỗ Giang Dược, mặt mũi tràn đầy vẻ vui sướng khi được gặp lại thân nhân.
Cậu bé ước chừng mười một mười hai tuổi, da thịt màu đồng cổ khỏe mạnh, đôi mắt long lanh phảng phất như biết nói chuyện, phối hợp với sống mũi cao đặc trưng của nhà họ Giang bọn hắn, toàn thân trên dưới lộ ra vẻ dân dã đặc thù của những cậu bé ở làng quê.
Cậu là con trai độc nhất nhà chú Ba của Giang Dược, tên thật gọi là Giang Đồng, tên cúng cơm là Tam Cẩu.
Vợ chồng chú Ba những năm nay vẫn luôn làm công ở những thành thị lớn, ông bà cũng đã không còn trên nhân thế, đứa bé Tam Cẩu này ở quê nhà không người chăm sóc, cho nên vẫn luôn được gửi nuôi ở nhà dì nhỏ trên trấn.
Khó được Thanh minh có dịp nghỉ ngắn ngày, cậu nhóc sớm dò hỏi được anh họ Giang Dược muốn về Bàn Thạch Lĩnh quê quán cúng mộ, mấy hôm rồi toàn quấn quít cô út để nhờ cô dẫn mình về Bàn Thạch Lĩnh.
Chỉ là cô út có mở tiệm trên trấn, suốt ngày bận bịu làm ăn, thực sự không rảnh dẫn cậu về Bàn Thạch Lĩnh cách trấn cả mấy chục dặm.
Việc này tự nhiên không làm khó được Tam Cẩu.
Đúng hôm Thanh minh, cậu trực tiếp dậy sớm thật sớm, đơn thương độc mã tự mình lội mấy chục dặm đường núi trở về Bàn Thạch Lĩnh. Vừa về thôn, cậu ngay cả nhà mình còn chưa vào liền đâm đầu vào nhà cũ của Giang Dược.
"Tam Cẩu, không phải cô út bảo bận trông tiệm, không rảnh đưa em về à?"
Có lẽ bởi vì chung dòng máu tổ tiên, mặc dù niên kỉ hai anh em chênh lệch cả năm sáu tuổi, bình thường cũng ít có cơ hội gặp được nhau, nhưng cảm tình lại rất tốt.
Mỗi lần về nhà, Tam Cẩu đều bám lấy Giang Dược như kẹo cao su, hận không thể dính lên lưng anh hai.
Giang Dược cũng đặc biệt yêu chiều cậu em họ này, tuy nói là anh em họ, nhưng về mặt cảm tình không khác gì anh em ruột cả.
Đối mặt nghi vấn của anh họ, Tam Cẩu gãi gãi đầu, không muốn bại lộ sự thật cậu giấu cô út trộm trở về một mình, nói lảng sang chuyện khác.
"Anh hai, cái cô vừa đi ra lúc nãy là ai vậy?"
"Mới gặp mặt đã nói huyên thuyên! Ở đây có mỗi mình anh, làm gì có ai ra ngoài?" Giang Dược giơ tay đập vào ót Tam Cẩu, còn tưởng cậu đang dùng mánh lới để tránh né chủ đề.
Tam Cẩu lập tức không vui: "Sao lại không có ai? Mặc váy hoa, tóc dài dài, đầy đầu đầy mặt bẩn thỉu, giống như mới đi làm ruộng trở về vậy đó. Em còn thấy lạ đây! Không hiểu bà cô quê mùa nhà nào mà thời này còn đi mặc váy hoa nữa?"
Giang Dược chưa kịp vỗ phát thứ hai, cánh tay đang giương giữa không trung khựng lại.
Váy hoa, tóc dài dài, đầy đầu đầy mặt bẩn thỉu.
Hình tượng không hiểu thấu lại trùng khớp với giấc mộng.
Tam Cẩu miêu tả những điểm đặc thù đó, khiến toàn thân Giang Dược lại nổi da gà.
Hắn mạnh mẽ dắt Tam Cẩu xông ra ngoài sân.
"Tam Cẩu, em thấy người phụ nữ kia đi hướng nào?"
Tam Cẩu chỉ tay sang bên trái: "Là con đường này, khi em tới thì bà ấy vừa ra khỏi sân, đụng vào em ở ngay đây. Sau đó bà ấy thuận theo đoạn đường này mà đi. Em còn quay đầu nhìn thoáng qua nữa ấy."
Tam Cẩu nói như thật sự đã trải qua, nhưng thẳng đến cuối đường, cũng không thấy được nửa cái bóng người.
Giang Dược tra xét dọc theo con đường, bởi vì hai ngày nay mưa Thanh minh vẫn một mực rơi rả rích, dấu chân trên đường rất dễ dàng phân biệt. Mới nhất chỉ có dấu chân của Tam Cẩu lưu lại lúc đến, phương hướng ngược cũng không có dấu chân mới xuất hiện.
"Tam Cẩu!" Mặt Giang Dược trầm xuống.
"Anh hai, em không có gạt anh! Em thề, em mà gạt anh, ra đường sẽ bị xe tông chết." Tam Cẩu hiển nhiên là cậu bé thẳng tính, cứng cổ thề độc.
Đứa bé Tam Cẩu này mặc dù hay đùa dai, lại biết chừng mực. Một khi đã lên tới mức thề thốt, vậy tuyệt đối không phải đùa giỡn, trăm phần trăm chuyện thật.
Giang Dược thở dài một hơi, nhìn qua hướng Tam Cẩu nói, bất chợt xuất thần.