"Xe đó có vấn đề? Anh đã ngồi chuyến xe này rất nhiều lần. Người tài xế này không nhận ra anh, nhưng anh vẫn nhớ kỹ ông ấy. Lấy đâu ra vấn đề hả?"
Mặc dù hôm nay phát sinh không ít vụ việc ly kỳ, nhưng nguyên một xe toàn người sống, tài xế vẫn là khuôn mặt cũ, Giang Dược tự nhiên không cảm thấy chỗ nào có vấn đề.
"Xe không có vấn đề, người cũng không thành vấn đề, thế nhưng..."
Tam Cẩu muốn nói lại thôi, giống như đang suy nghĩ nên tìm từ như thế nào, mới không khiến anh hai nổi nóng, đồng thời còn có thể tin được.
"Thế nhưng làm sao?" Giang Dược không nhịn được, truy vấn.
"Anh hai, chuyện của Thang Đầu, anh tin em, đúng hay không?" Tam Cẩu không trả lời mà hỏi ngược lại.
Giang Dược nhìn chăm chú Tam Cẩu, ngẫm nghĩ, không nói chuyện, cuối cùng gật gật đầu.
"Vậy em nói cái gì, anh hai cũng tin chứ?" Tam Cẩu lại hỏi.
"Tin." Giang Dược sờ lên đầu Tam Cẩu.
"Anh hai, xe đó không có vấn đề, người cũng không thành vấn đề! Thế nhưng... thế nhưng có thứ bám trên mui xe, rất nhiều thứ dọa người, anh không thấy hả?"
Thứ bám trên trần xe?
Giang Dược hồi tưởng lại cảnh chiếc xe kia từ xa đến gần, dừng lại, lái đi.
Toàn bộ khâu chiếu đi chiếu lại mấy lần trong đầu hắn. Theo trí nhớ của hắn, xe là xe ca thông thường, tiếng động cơ bình thường, vết tích bánh xe bình thường, thậm chí âm thanh bánh xe ma sát mặt đất lúc phanh lại cũng không có bất kỳ dị thường nào, trần xe cũng không có bất luận thứ gì cả.
"Anh hai, anh không thấy thật hả?" Giọng Tam Cẩu có chút rung động.
"Vậy em thấy những gì rồi? Đừng sợ, cứ nói tỉ mỉ."
"Mấy thứ đó, người không giống người, quỷ không giống quỷ, dạng trong suốt, hình thù đổi tới đổi lui, linh hoạt hơn cả khỉ, có vài thứ cuộn trên trần xe, có vài thứ treo ở trên kính chiếu hậu, có thứ dán trên mặt kính, còn có thứ bám vào cả lốp xe. Em cũng thắc mắc không hiểu là động tĩnh lớn như vậy mà cả đoàn người trên xe đều không nhìn thấy hay sao?"
Đường núi trống trải, đất hoang vắng vẻ, sắc trời ảm đạm, mưa phùn âm trầm, cộng thêm bốn phía đều là dãy núi đen kịt, khiến trời đất tăng thêm mấy phần thê lương kinh khủng.
Lại thêm Tam Cẩu kể chuyện quỷ dị như vậy...
Nơi thâm sơn hoang dã, hoàn toàn không có bóng người ở...
Gió núi thổi mạnh vù vù, tàn phá bừa bãi, mây xanh trên núi biến ảo phun trào, phảng phất hằng hà sa số thứ khủng bố vô hình áp bách từ bốn phương tám hướng mà tới.
"Anh hai..."
"Tam Cẩu, đừng nói nữa, đi theo anh." Giang Dược thầm kêu khổ trong lòng, những thứ quỷ dị này, có hết hay không a?
Tuyệt đối không thể trở về Bàn Thạch Lĩnh nữa, Giang Dược hạ quyết định cực kỳ can đảm, đi thị trấn.
Chuyến này đi thị trấn, đường núi hai mươi dặm, nếu đi gấp cũng phải hai giờ, cũng may sắc trời lúc này vẫn còn sớm.
Tam Cẩu nghe nói đi thị trấn, sợ dê vào miệng cọp, lên trấn gặp cô út, cô sẽ không cho cậu đi loạn, có chút mâu thuẫn. Có điều cậu không lay chuyển được sự kiên quyết Giang Dược.
Bỏ qua xe ca, muốn đi thành phố phải lội bộ hơn trăm dặm đường, quá không thực tế. Đi thị trấn, có lẽ còn có thể bao xe về thành phố, đơn giản chỉ cần xài tiền nhiều hơn một chút mà thôi.
Đường núi lầy lội khó chịu, mười bước đi chín bước trượt, phí sức hơn ngày thường nhiều.
Tam Cẩu vừa đi vừa phàn nàn: "Anh hai, anh bắt em uống nhiều nước làm gì vậy? Uống căng bụng, khó đi nhanh."
"Cứ uống, uống nhiều một chút! Em không thấy anh hai cũng uống hả? Uống nhiều quá thì đi tiểu thôi."
"Sao phải đi tiểu nhiều vậy để làm gì?" Cứ phải đi tiểu hoài, Tam Cẩu cũng thấy phiền lắm.
"Khà khà, nghe anh hai, không sai." Nội tâm Giang Dược cầu nguyện, người xưa thường nói nước tiểu đồng tử trừ tà, hi vọng đoạn đường này vừa đi vừa tiểu, có thể gây nên một chút tác dụng a.
Có lẽ nước tiểu đồng tử này thật sự có chút hiệu quả, vừa qua năm giờ rưỡi mấy phút, hai người đầy đầu đầy mặt lấm lem bùn đất cũng tới được thị trấn, cả quãng đường thật đúng là không gặp tình huống gì to tát.
Cô út suýt chút nữa không nhận ra hai anh em họ.
"Hai cái đứa này làm sao thế, tính chơi trò gì đây? Tiết Thanh minh đóng vai quỷ hù dọa cô hả?"
Cô út trời sinh nói năng chua ngoa nhưng tính tình không xấu, nhìn thấy bộ dạng hai đứa cháu họ nhà mình chật vật như vậy, tự nhiên cực kỳ đau lòng.
Hai anh em lau một trận, cuối cùng cũng khôi phục hình người bảy tám phần. Nghe Giang Dược nói muốn thuê xe trở về thành phố, sắc mặt cô út biến đổi liên tục.
"Thế nào?" Nhìn mặt mà nói chuyện là nghề của Giang Dược, vẻ mặt này của cô út rõ ràng là có việc.
"Dược à, con không biết, người trong trấn đều sắp điên rồi. Làm gì còn ai có tâm tư cho con thuê xe nữa? Vả lại..."
"Trong trấn xảy ra chuyện gì?"
"Vừa rồi trên đường hai đứa không nghe nói sao? Mấy dặm đường ở phía tây núi Đại Kim, đỉnh núi sụt lở một mảng lớn, xe trên trấn đi Tinh Thành chẳng may bị chôn. Tận mấy chục người trên xe nha! Hoặc là người trong trấn, không thì cũng là người có quan hệ thân thích, chí ít cũng là người quen. Con nói đi, lúc này ai còn tâm trạng lái xe? Vả lại, đường đều bị lấp, không qua được a."
"Chao ôi, vừa rồi cô nghe kể chuyện này, tim vẫn còn đập thình thịch từ nãy đến giờ, sợ hai đứa tụi bây cũng đi lên thành phố, đáp chuyến xe kia... Con bảo cô phải sống thế nào đây!"
Cô út vừa nói vừa huơ tay, khóc nức nở.
Giang Dược và Tam Cẩu nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy kinh hãi, vậy chẳng phải nói... hai anh em không lên chuyến xe kia, là trốn qua được một kiếp?
Cô út vừa kể vừa khóc, triệt để đoạn tuyệt hi vọng đêm nay lên thành phố của hai anh em.
Một khi mẫu tính một người phụ nữ tràn lan, nhất định phải có quá trình hóa giải.
Phương pháp hóa giải có thể là ăn một bữa cơm, trò chuyện cả buổi, nghe cô càu nhàu một phen.
Bởi vì cháu lớn đến đột ngột, cô út nấu một bữa cơm tối vô cùng phong phú.
Nhà cô út trên trấn có thể coi như điều kiện không tệ.
Chồng cô cũng chịu khó làm ăn, không nói nhiều, tính tình lại trung hậu thiện lương. Đối với việc nhà ngoại của vợ gửi nuôi cháu trai Tam Cẩu, trước giờ chưa từng nói qua nửa câu không phải.
"Dược, con ăn nhiều một chút, đây là món xương bò hầm tiêu đen mà cô sở trường nhất."
"Nếm thử món này, thịt giò kho tàu, nhìn xem tay nghề cô có tiến bộ không?"
"Còn có món tôm chiên vàng hương vị cay, con thích ăn nhất khi còn bé."
Trên bàn cơm, cô út ngồi bên tay phải Giang Dược, hung hăng gắp món ăn, giống như không cho phép hắn từ chối, không ngừng dùng sức nhét mạnh vào chén hắn.
Ánh mắt sắc bén của cô út cho thấy, không ăn là không xong với cô. Giang Dược đành phải kiên trì mà ăn.
Cũng may hắn đang tuổi ăn tuổi lớn, đồ ăn lại nấu rất ngon, nên hắn cũng không kháng cự.
Điều này khiến Tam Cẩu kế bên không khỏi có chút ghen ghét.
Cùng là cháu họ nhà ngoại, chẳng lẽ Tam Cẩu mình không còn là bảo bối được cô út thương yêu nhất nữa hay sao?
Trên bàn, dượng thấy Tam Cẩu có vẻ thất lạc, bèn cười ha ha gắp một miếng xương bò cho Tam Cẩu, lại gắp thêm một cái móng heo: "Đây, Tam Cẩu của chúng ta cũng ăn khỏe lên nào."
Tam Cẩu suýt chút nữa thì khóc, sao trước đây không phát hiện dượng đáng yêu đến thế kia chứ?
Cũng may nhóc con nhà dì nhỏ còn nhỏ tuổi, chưa hiểu cái gì gọi là ăn dấm, bằng không bàn cơm này có khi phải diễn ra một màn Tam Quốc Chí tranh giành tình cảm.
Có điều chủ đề trong bữa cơm cuối cùng cũng không tránh được việc nói đến chiếc xe ca nọ, bầu không khí lập tức trở nên đè nén. Quãng thời gian kế tiếp, khả năng tình cảnh thị trấn sẽ khá bi thảm, tang lễ tổ chức liên tục.
Tam Cẩu không ngờ vẫn bảo trì bình thản, không có chút tâm lý khoe khoang nào của con nít ở cái tuổi này, hoàn toàn không đề cập tới chuyến xe ca lẫn những việc quái lạ trải qua trong ngày hôm nay.
Giang Dược càng không đến mức phải khiến mọi thứ trở nên ngột ngạt trong lúc mấu chốt này, có những thứ nhất định không thể nói huỵch toẹt ra, chỉ có thể nén ở trong bụng.
Bởi vì một khi truyền ra ngoài, một truyền mười, mười truyền trăm, ai biết nó sẽ biến thành kiểu gì. Lỡ như gây nên khủng hoảng xã hội, tạo thành ảnh hưởng ác liệt, hậu quả khó mà lường được.
Cũng may cái chủ đề đè nén này không có tiếp tục bao lâu, cô út đổi giọng, hỏi tới việc cúng mộ ra sao rồi.
“Dược à, bất kể sau này hai anh em con có tiền đồ lớn đến đâu, bay đến nơi nào, cũng phải nhớ kỹ lời cô, Bàn Thạch Lĩnh là gốc của các con, đừng giống cha các con, haizz…"
Nhắc đến những người anh của mình, cô út lại bắt đầu than ngắn thở dài.
Nhà cô có ba người anh, anh cả lúc mới hơn hai mươi tuổi, còn chưa lập gia đình, thì đã mất ngoài ý muốn. Anh hai, cũng chính là cha của Giang Dược, hai năm trước bỗng nhiên để lại một lá thư rồi mất tích. Anh ba là cha của Tam Cẩu, ngược lại không mất tích, thân thể kiện toàn khỏe mạnh. Hai vợ chồng đi làm công ở thành phố lớn, quanh năm suốt tháng chả thấy kiếm được bao nhiêu tiền, nhà cũng không trông, có đứa con duy nhất là Tam Cẩu ngược lại trở thành người giữ nhà.
Có đôi khi cô út thậm chí còn nghĩ, phải chăng mộ tổ nhà họ Giang xảy ra vấn đề gì, làm sao tình cảnh cả họ càng ngày càng đi xuống?
“Cô út, làm công là làm gì vậy cô? Tại sao cha mẹ con cứ ở bên ngoài làm công vậy? Làm nhiều năm như thế, vẫn chưa làm ra thành tựu gì hay sao?”
Tam Cẩu nghe cô út lải nhải, ngược lại nhớ tới cha mẹ, tay đang nắm một miếng giò, khóe miệng bóng lưỡng còn dính mấy hạt cơm, sửng sốt hỏi.
“Con cứ mặc kệ nó là thứ gì đi! Miễn là sau này con ra dáng một chút! Đừng có như cha con, suốt ngày chỉ biết bận bịu không đâu, ngay cả con cũng không thèm trông nom.”
Dượng út vội hoà giải: “Thôi nào, em cứ nói mấy thứ này với tụi nhỏ làm gì.”
Sau bữa ăn, Giang Dược rửa mặt một phen, lại bắt điện thoại của chị Giang Ảnh gọi tới vì lo lắng, hiển nhiên là chị ấy cũng vừa nhận được tin tức. Biết được em trai không có mặt trên chuyến xe đó, Giang Ảnh lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cúp điện thoại, Giang Ảnh mở mục tin tức xem lướt qua một chút, thấy rất nhiều kênh truyền thống lớn đưa tin liên quan tới chuyến xe ca nọ, có điều chỉ là dạng tin vắn.
Tin tức càng ngắn, vấn đề càng lớn.
Khu vực bình luận ngược lại không có bị đóng, tuy nhiên hơn phân nửa đều là những dòng quan tâm lo lắng hoặc cầu nguyện.
Thậm chí có những bình luận cá biệt cực kỳ biến thái cười trên sự đau khổ của người khác, mượn thiên tai nói chuyện giật gân, ném đá giấu tay, có điều rất nhanh đã bị bao phủ bởi nước bọt chỉ trích của những người còn lại.