Tìm ra Quỷ ăn tuổi, hoàn thành nhiệm vụ tân thủ mà Trí linh an bài, đây là việc khẩn cấp trước mắt Giang Dược.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân trọng yếu khác.
Quỹ tích hoạt động của Quỷ ăn tuổi, thoạt nhìn có vẻ càng ngày càng tiếp cận bến cảng Tân Nguyệt. Vì sự an toàn người nhà, trước khi Quỷ ăn tuổi bước vào bến cảng Tân Nguyệt, hắn nhất định phải nhanh chóng truy tìm được nó.
Hắn cũng không muốn đến khi mình về nhà, chị gái biến thành bác gái, em họ biến thành chú họ đâu.
Loại tình cảnh này, chỉ mới nghĩ đến thôi đã thấy rùng rợn nổi hết cả da gà.
Cảnh sát Hàn tại hiện trường cũng rơi vào tình thế khó xử, những ngành khác căn bản không nhìn trúng năng lực làm việc của cục cảnh sát họ. Thậm chí còn có người kín đáo phê bình, oán trách bọn họ làm chậm trễ công việc, không kịp thời báo cáo tình huống, khiến cho tất cả mọi người hiện tại rất bị động.
Tuy nói những ban ngành này oán trách không hẳn không có lý, thế nhưng trách nhiệm này vốn không phải do cảnh sát Hàn gánh chịu. Có báo cáo lên trên hay không, không phải vị trí của ông có thể quyết định.
"Cậu Giang, chờ một chút, tôi đi với cậu."
"Chú có mang hàng nóng chứ?"
"Yên tâm." Cảnh sát Hàn vỗ vỗ bên hông.
Có điều ông lại bổ sung một câu: "Có thể không động đến nó, vẫn là tận lực không nên động."
Giang Dược gật gật đầu: "Hành sự theo hoàn cảnh thôi. Phỏng đoán từ hiện trường, con tà ma này vẫn là trạng thái mầm non, mặc dù đang tiến hóa, nhưng vẫn còn xa mới đạt đến thể tiến hóa hoàn toàn."
"Nói thế nào?" Thái độ của cảnh sát Hàn bây giờ đối với Giang Dược chỉ có một chữ, phục.
Ông đặt quyết tâm, dự định theo Giang Dược đến cùng.
"Chú nhìn thời gian gây án của nó, cơ bản đều cách nhau hơn một giờ. Điều này nói rõ nó cần thời gian để tiêu hóa những năm tháng trộm cắp được."
Câu nói này có chút vượt tầm hiểu biết của cảnh sát Hàn.
Gặp cảnh sát Hàn mặt mũi ngơ ngác, Giang Dược giải thích: "Chú cứ coi nó như một loại quái vật có thể đánh cắp tuổi thọ của người bình thường, vậy là dễ hiểu ngay."
Cảnh sát Hàn như có điều suy nghĩ, gật đầu, cũng không biết là hiểu được thật, hay chỉ là lễ phép đáp lại.
"Ngoài ra, mỗi lần nó hoạt động, đều dựa theo bản năng tránh đi những nơi nhiều người, hơn nữa đều lựa chọn ra tay lén lút. Điều này nói rõ nó cũng kiêng kị con người. Chí ít nó sợ phát sinh xung đột chính diện."
"Tà vật cũng sợ con người? Những quái vật trong phim ảnh kia, chẳng phải con nào cũng đều thần thông quảng đại hết sao?"
Giang Dược cười khổ: "Thật muốn nói như vậy, con người còn có tương lai sao? Chú có phá án được hay không, còn có ý nghĩa gì sao?"
Vấn đề này rất có chiều sâu triết học, cảnh sát Hàn nhất thời không phản bác được.
"Nếu như nó trở thành thể tiến hóa hoàn toàn, tính nguy hại có thể lớn đến đâu, thật khó mà nói. Nhưng ít ra hiện tại, nó vẫn còn trong trạng thái tiến hóa, có nghĩa rằng chúng ta vẫn còn cơ hội."
Vấn đề của con quái vật này khó là khó ở chỗ không cách nào tiến hành nhận diện khuôn mặt bằng camera, cộng thêm hành tung quỷ dị, cùng với bản năng phản điều tra của nó, cho nên muốn truy tung nó theo thời gian thực, không thể quá trông cậy vào kỹ thuật công nghệ cao.
Nhưng vừa rồi khi Giang Dược cảm thụ hiện trường một chút, hắn mơ hồ có thể phát giác được hơi thở tà ma lưu lại hiện trường. Điều này khiến hắn có lòng tin tìm ra Quỷ ăn tuổi cực lớn.
"Cậu Giang này, nếu như nó đi đến đâu sẽ tạo thành lực phá hoại nhất định đến đấy, thuận theo mạch suy nghĩ này, muốn khóa chặt nó, chỉ cần có đủ người, hẳn là có thể làm được chứ?"
"Việc này cũng khó nói lắm. Căn cứ theo tôi phán đoán, chỗ nó đi qua, thoạt nhìn cũng không lưu lại dấu vết gì. Chỉ khi nó nán lại thời gian dài, hoặc là hiện trường gây án, mới sẽ lưu lại vết tích. Tỉ như xe taxi, tỉ như chiếc ghế dài, tỉ như những mảng tường xám bị tróc ra ở hiện trường ngõ Đậu Nha."
"Mấu chốt nhất là, tôi cảm giác nó càng ngày càng giỏi che giấu những thứ này. Trên xe taxi, dấu vết mà nó lưu lại, thậm chí gây tai họa đến em họ tôi. Giờ nhìn tới băng ghế dài với mảng tường xám ngõ Đậu Nha xem, vết tích hiện trường nó lưu lại rõ ràng là càng ngày càng nhỏ bé."
Đây chính là tiến hóa.
Tốc độ tiến hóa của Quỷ ăn tuổi còn nhanh hơn tưởng tượng.
Không chỉ riêng năng lực tiến hóa, mà còn cả trí lực lẫn bản năng của tà ma.
Nếu như không có quầng sáng Bách Tà Bất Xâm, muốn Giang Dược tùy tiện lần theo so găng với con quái vật này, Giang Dược thật đúng là không có chút xíu nắm chắc nào.
Đêm đen, là tấm bình phong thiên nhiên của quái vật, là vỏ bọc che chở tốt nhất của tà ma.
Hai người trở lại xe, cảnh sát Hàn hỏi: "Bước kế tiếp nên đi đâu?"
Kỳ thật ông cũng biết, nếu cứ mãi chờ chuyện xấu phát sinh mới lần theo, mãi mãi cũng sẽ chậm một bước, mãi mãi cũng không đuổi kịp đối phương.
Không cần nhanh hơn đối phương một bước, ít nhất cũng phải tận lực đuổi kịp.
Một bước lạc hậu, từng bước lạc hậu, kết quả sẽ chỉ bị nắm mũi dẫn đi. Nếu quả thật sự việc như Giang Dược đoán, là do quái vật gây nên, hơn nữa quái vật còn đang không ngừng tiến hóa, đến lúc đó thế cục sẽ chuyển biến xấu đến trình độ nào, cảnh sát Hàn thật không dám nghĩ tiếp nữa.
Giang Dược không nói chuyện, mở ra bản đồ trên điện thoại, bắt đầu nghiên cứu.
Căn cứ khu vực hoạt động của từng người bị hại trước đó, có thể tính được khoảng cách xa nhất giữa người bị hại này đến người bị hại kế tiếp sẽ không vượt qua một cây số rưỡi.
Mà Quỷ ăn tuổi vẫn chưa tiến hóa hoàn toàn, rõ ràng không thích đến những nơi ồn ào náo nhiệt.
Lấy ngõ Đậu Nha làm điểm xuất phát, bước kế tiếp nó sẽ đi nơi nào?
Giang Dược khoanh vùng ba nơi: "Chú Hàn, chúng ta lượn một vòng quanh ba vị trí này đi."
Hắn chọn ba nơi này, đương nhiên không phải là tâm huyết dâng trào, tùy ý khoanh cho có, mà mỗi một địa điểm lựa chọn, đều đã được hắn suy sâu tính kỹ.
Ba nơi này có một điểm giống nhau, đó chính là đều khá yên tĩnh, nhất là ngay giữa đêm hôm khuya khoắt, bình thường sẽ không tồn tại tình huống tụ tập đông người.
Căn cứ quá trình những người bị hại trước đó đã trải qua, mỗi một người bị hại đều đang hành động một mình vào lúc ấy.
Điều này nghĩa là gì?
Nghĩa là Quỷ ăn tuổi cũng không có nắm chắc tuyệt đối đồng thời đối phó mấy người trưởng thành. Thủ đoạn của nó vẫn luôn là đánh lén, chứng tỏ nó đang cực lực lẩn tránh việc mạo hiểm.
Tính cảnh giác cao như vậy, quả thật khiến người ta cảm thấy kinh khủng.
Mùa xuân ở Tinh Thành, từ đầu đến cuối vẫn còn hơi se lạnh. Những nơi yên tĩnh, đã có côn trùng không kìm nén được tịch mịch, bắt đầu rộn ràng đua tiếng.
Hai người cầm đèn pin cảnh sát, điều tra bốn phía. Vòm cầu, bụi cỏ, thùng rác, hàng cây xanh là những khu vực lục soát trọng điểm của họ.
Cảnh sát Hàn hành nghề nhiều năm như vậy, lùng bắt qua rất nhiều tội phạm hung ác đến cùng cực, nhưng đây là lần đầu tiên một vụ án gây cho ông áp lực khổng lồ đến thế, thậm chí lưng ông đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Càng hoang đường hơn chính là, ông lại hành động cùng một chàng trai trẻ mới chừng mười tám tuổi.
Việc này nếu truyền đến tai những người ở cục cảnh sát, cũng không biết sẽ khiến bao nhiêu đồng chí đồng đội chọc ghẹo sau lưng, thậm chí trêu đùa ngay trước mặt cũng không kì lạ.
Đương nhiên, cảnh sát Hàn cũng không thèm để ý đến chuyện đó. Hiện tại ông không chỉ muốn giải quyết vụ án này, càng muốn tranh một hơi. Chỉ có làm xong vụ án này, ông mới có thể thản nhiên trút bỏ tiếng xấu mình đang phải gánh vác.
Nhìn đồng hồ sắp nhảy đến mười một giờ đêm, như vậy thời gian đã trôi qua hơn một tiếng đồng hồ kể từ khi phát sinh vụ án của người bị hại gần nhất.
Hai người cảm giác được áp lực cực lớn.
Căn cứ quy luật hoạt động của quái vật này, chu kỳ gây án bình thường của nó đều cách nhau hơn một giờ. Có lẽ ngay lúc họ đang lục soát chỗ này, nó đã sắp động thủ với mục tiêu kế tiếp ở một khu vực khác.
Cứ chậm trễ thêm một giờ, sẽ có thêm một người bị hại.
Mặc dù đây không phải án mạng, nhưng lại cực kỳ quái dị, khả năng gây ra khủng hoảng xã hội chỉ sợ vượt qua mấy cái án mạng gộp cùng một chỗ.
Phía trước là bãi đỗ xe, cũng là địa điểm thứ ba được Giang Dược khoanh vùng trước đó.
Nếu như bãi đỗ xe vẫn không có thu hoạch, Giang Dược chỉ sợ phải tính đến chuyện thay đổi lại mạch suy nghĩ.
Đây là một bãi đỗ xe công cộng, ban ngày xe công cộng đỗ rất nhiều. Buổi tối, cư dân xung quanh cũng sẽ đậu xe ở nơi này.
Bãi đỗ xe không tính là nhỏ, có hai ba trăm chỗ đậu. Ngoài lối ra vào có thanh chắn, bên cạnh là chòi bảo vệ.
Giang Dược và cảnh sát Hàn, hai người mở đèn pin, đi đến lối ra vào bãi đỗ xe ở đằng xa.
Còn chưa tới gần lối vào, đối diện có người đang kẹp một cái cặp tài liệu, tay gọi điện thoại, đang đi ra từ phía cửa bãi đỗ xe.
Cảnh sát Hàn bằng vào sự mẫn cảm nghề nghiệp, trực tiếp chiếu ánh sáng đèn pin lên mặt đối phương.
Đối phương đang gọi điện thoại, thình lình bị chiếu một cái, vội vàng híp mắt, miệng phun hương thơm: "Mịa nó hơn nửa đêm làm trò gì vậy? Định ăn cướp a?"
Cảnh sát Hàn đang vận một thân thường phục, cảm thấy không đủ sức thuyết phục, bèn rút ra thẻ cảnh sát: "Cảnh sát đây! Hơn nửa đêm nửa hôm anh còn lang thang ngoài này làm gì?"
Người kia ước chừng bốn mươi tuổi, chải đầu như ông chủ, dáng vẻ như thể chủ xí nghiệp lớn, gặp thẻ chứng minh cảnh sát cũng không sợ hãi, cười lạnh nói: "Cảnh sát thì thế nào? Cảnh sát còn lo chuyện người ta đi về nhà sao? Cảnh sát còn lo chuyện tôi gọi điện thoại cho bà xã à?"
Đổi lại lúc bình thường, gặp thái độ phách lối như vậy, cảnh sát Hàn thật đúng muốn gõ một phen. Nhưng hôm nay đang mang nhiệm vụ trọng yếu, cũng không chấp nhặt làm gì.
"Anh mới ra từ bãi đỗ xe?"
"Đúng thì sao? Có vấn đề gì? Đậu xe cũng phạm pháp? Về nhà cũng phạm pháp?" Đối phương như thể ăn phải thùng thuốc súng, tựa hồ có tâm lý mâu thuẫn trời sinh với cảnh sát.
"Bãi đỗ xe có dị thường gì không?"
"Cái gì dị thường? Bảo vệ đi làm ngủ gà ngủ gật có tính là dị thường hay không?" Người nọ miệng mồm hùng hổ, vừa dứt lời trực tiếp đi thẳng.
Giang Dược và cảnh sát Hàn nhìn nhau im lặng, đầu năm nay quan hệ cảnh sát với nhân dân hình như không có căng thẳng đến vậy a.
"Đi, đi qua đó nhìn một chút."