Bởi vì sự kiện trộm gặp ma ấy, biệt thự số chín cũng mang đậm sắc thái thần bí, cho nên mọi người vẫn luôn âm thầm suy đoán xem chủ sở hữu là hạng người gì.
Đội ngũ an ninh chuyên nghiệp cũng là được bố trí sau sự kiện trộm cắp. Thành ra bọn họ đương nhiên cũng biết rõ vụ việc.
Biệt thự ngõ Đạo Tử, căn bản không tồn tại vấn đề phòng trộm.
Tên trộm nào không có mắt đến nơi này ăn trộm, tuyệt đối là mắt bị mù, phải ngã sứt đầu mẻ trán tám đời.
Hai kẻ ngốc đen đủi trước đó, các loại án cũ bị moi ra sạch sẽ, hơn nửa đời người chỉ sợ phải ngồi rục xương trong nhà giam.
Đã không cần lo lắng vấn đề phòng trộm, tuy người trẻ tuổi kia có bộ dạng khả nghi, nhưng cho qua được thì cứ cho qua. Có mỗi một người hẳn cũng chả làm nên trò trống gì.
Nếu thật sự đến ăn trộm, vậy đúng là không có mắt.
Nhỡ đâu người ta nói sự thật?
Nhỡ đâu người ta thật có quan hệ với chủ nhân biệt thự số chín?
Nếu thật là hậu nhân của chủ sở hữu, bọn họ cho đủ cấp bậc lễ nghĩa, về sau cũng dễ tiếp xúc hơn đúng không?
…
Nếu không phải trên đường có cột biển báo chỉ dẫn, Giang Dược muốn tìm tới biệt thự số chín chỉ e phải phí không ít thời gian. Dù vậy, hắn cũng đi ước chừng hơn mười lăm phút.
Dọc theo bậc thang uốn lượn lên cao, đi hai ba mươi bậc, tới trước một bãi cỏ, giữa bãi cỏ là một con đường đi bộ được lát bởi những viên gạch mang phong cách cổ xưa, phía cuối con đường chính là biệt thự số chín.
Sân trước biệt thự là một vườn hoa lớn, phần cuối bên phải vườn hoa có một bể bơi tư nhân, sau nhà có hai cái ga ra.
Cả ngôi biệt thự tính cả vườn hoa bể bơi bãi cỏ, chiếm diện tích gần hai ngàn mét vuông.
Điều tuyệt diệu nhất chính là, khoảng cách giữa các tòa nhà rất xa, thông qua thiết kế không gian xảo diệu, khiến mỗi tòa nhà đều giữ được tính riêng tư cực cao, tạo nên cảm giác rất chi là xa hoa, một nhà độc hưởng một phương phong cảnh.
Giang Dược quan sát thực địa, cảm thấy khu biệt thự này rõ ràng phải ưu tú hơn chị hắn miêu tả nhiều lắm.
Đi đến trước cửa biệt thự, hắn phải đối mặt một vấn đề chân thật nhất, không có chìa khoá!
Ổ khóa là loại khóa bằng vân tay.
Hắn chưa từng tới nơi này, thử toàn bộ mười đầu ngón tay, tự nhiên chả được tích sự gì.
Đang lúc chần chờ, bỗng dưng đường nét của ấn phù trên lòng bàn tay hắn bất chợt loáng thoáng chuyển động. Nhìn kỹ, hắn nhận ra đường nét phù ấn này thần kỳ lại trùng khớp với hoa văn được khắc họa trên cửa chống trộm.
Một loại trực giác thần bí thôi thúc Giang Dược giơ bàn tay lên, không thiên không lệch ấn vô phần hoa văn ấy.
Răng rắc răng rắc…
Lỗ khóa truyền đến một chuỗi thanh âm máy móc vận hành, thanh thúy lưu loát.
Sau đó, cửa tự động mở ra một cách chậm rãi.
Giang Dược thầm giật mình, ngàn lần không ngờ tới, cái ấn phù thần kỳ này thật sự là một thanh chìa khoá.
"Tính chơi trò gì đây? Ấn phù bây giờ nằm sâu trong người mình, vậy khác nào nói về sau mình chính là chủ nhân của căn biệt thự này?"
Tuy Giang Dược vẫn luôn không quá tin tưởng vào việc tự nhiên có bánh từ trên trời rớt xuống, có điều nếu thật sự khi không rớt xuống một ngôi biệt thự, rốt cuộc là hắn nên lấy? Hay không lấy?
Bằng vào giá trị nhan sắc của Giang Dược, thật muốn hô lên "Ta không muốn cố gắng", nhất định sẽ có phú bà tranh nhau đập biệt thự xe sang gì đó lên người hắn.
Giang Dược cảm thấy mình vẫn chưa sa đọa tới mức đấy, vẫn còn muốn tự lực cánh sinh.
Giang Dược hít sâu một hơi, làm đủ các loại chuẩn bị dự phòng tâm lý, hắn đẩy cửa vào.
Không có đàn dơi trong truyền thuyết, cũng không có tiếng cười quái dị nào.
Mở đèn, Giang Dược đứng ở ngay vị trí cửa nhìn lướt qua vào bên trong.
Biệt thự là trang trí theo văn hóa thời cổ, cái nhìn đầu tiên hoàn toàn không phát hiện bất cứ dị thường nào.
Theo lý thuyết, lâu dài không người ở, căn phòng hẳn nên có mùi vị ẩm mốc mục nát rất nặng.
Nhưng nơi đây hoàn toàn không có.
Cả tòa nhà, mặc dù trường kỳ không có người ở, cho nên hơi chút quạnh quẽ, khiếm khuyết khói lửa nhân gian, nhưng không khí trong phòng lại hết sức tự nhiên.
Xét theo tiêu chuẩn học thuyết Âm Dương, có thể nói là ngõ nẻo thông suốt.
Địa khí, môn khí, sinh khí đều vượng. (chú thích: theo phong thủy, địa khí là khí của nhà ở, môn khí là hướng đặt cửa, sinh khí là hơi thở của sự sống)
Lại xét thêm vị trí, hướng, cảnh vật xung quanh biệt thự, quả thật là một chỗ đất lành.
Hoàn toàn không dính líu mảy may tới tin đồn nhà có ma trong truyền thuyết.
Giang Dược vững như bàn thạch, đứng trước cửa quan sát một hồi lâu, thẳng đến khi cam đoan không có bất kỳ tình huống khác lạ nào, mới không nhanh không chậm dạo bước tiến vào.
Nhìn ra được, trang trí trong phòng xác thực hao phí tâm tư, mỗi một chiếc bàn, mỗi một chiếc ghế, mỗi một quyển sách, mỗi một bức tranh đều rất chú trọng.
Sàn nhà được vẽ hoa văn bằng mực nước phỏng theo lối cổ, phối hợp nội thất phong cách cổ xưa bằng gỗ thật, hợp với nhau càng tăng thêm vẻ trang trọng cổ kính.
Phòng khách lớn trống trải, được phân bố không gian thông qua bình phong, hàng rào trang trí, kệ kiểu cổ, tạo nên một sự đẳng cấp, càng tăng thêm mấy phần hương vị nghệ thuật.
"Chào mừng đến với thế giới của Trí linh … "
Ngay lúc Giang Dược đang đắc chí vì trình độ thưởng thức nghệ thuật của chính mình thì bỗng nhiên một giọng nói lười biếng vang lên giữa căn phòng khách trống trải.
Cảm giác đầu tiên mà thanh âm này mang đến cho người ta thật giống như thái độ của một nhân viên cửa hàng đang buồn ngủ, tâm tình còn không được tốt, phải nghênh đón một vị khách không mời mà đến vào một buổi chiều đầy chán chường.
Tuy vô tâm tiếp đãi, nhưng lại vướng mắc đạo đức nghề nghiệp, không thể không làm bộ khách khí một chút.
Phải thừa nhận, phản ứng đầu tiên của Giang Dược nhanh phi thường. Cơ hồ ngay lúc thanh âm này truyền ra, thân thể của hắn đã đồng thời vọt về phía cửa trước, đưa tay kéo mạnh tay nắm cửa, dự định chạy ra khỏi phòng rồi hẵng tính.
"Vô dụng, đừng phí sức." Vẫn là cái giọng có hơi mà không có sức kia.
Mặc cho Giang Dược giày vò tay nắm cửa đủ kiểu, từ đầu đến cuối nó đều không nhúc nhích tí nào.
Đây là bắt cóc? Dụ vào để giết?
Giang Dược lập tức cảm thấy mình giống như một con thú hoang rơi vào cạm bẫy, khủng hoảng không thể tránh thoát, hắn không nhịn được bắt đầu tưởng tượng các loại khả năng tàn nhẫn kinh khủng.
Các loại hình tượng tàn nhẫn máu tanh trong loạt phim « Lưỡi cưa đen » không thể ngăn được liên tục hiện lên trong đầu hắn.
Khi tình thế còn chưa rõ ràng, lựa chọn đầu tiên là phải tỉnh táo. Sau giây phút bối rối ngắn ngủi, Giang Dược chậm rãi khôi phục bình tĩnh. Tố chất tâm lý của hắn không phải tự dưng có sẵn, biến cố gia đình những năm qua đã rèn luyện tâm trí của hắn, giúp tâm tính hắn có thêm mấy phần gặp chuyện không hoảng hốt.
Hắn đang quan sát, rốt cuộc là thật sự có người đang nói chuyện, hay là do thiết bị điện tử, đồng thời suy tư nên thăm dò như thế nào, hỏi đáp như thế nào, thoát khốn ra làm sao…
"Vào lúc này còn bị tên Trí linh khốn kiếp nhìn trúng, ta thật không biết nên chúc mừng cậu đây, hay là nên đồng tình cậu nữa… "
"Được rồi, vẫn là dựa theo lệ cũ, chúc mừng cậu đi."
"Dù sao trước đây khi ta vừa tới, bọn chúng cũng đã lừa phỉnh ta như thế."
Giang Dược ý đồ nghe âm thanh phân biệt phương hướng, nhưng mà cũng chả làm nên tích sự gì, hắn hoàn toàn không thể phán đoán ra được giọng nói đó phát ra từ phía nào.
Cuối cùng hắn không nhịn được hỏi: "Gượm đã… xin lỗi vì đã cắt ngang, ông nói bọn chúng, là bọn nào a? Còn ông lại là ai thế?"
"Nhắc đến chuyện cũ thì dài dòng lắm. Có điều nếu muốn tóm gọn, ngược lại có thể tóm gọn trong vòng một câu… "
"Bọn chúng cũng tốt, ta cũng thế, đều là kẻ xui xẻo giống cậu."
Kẻ xui xẻo, một lũ xui xẻo?
Chẳng lẽ là câu lạc bộ da đen?
Giang Dược thề, hắn không hề cố tình ấp ủ năm chữ này, hoàn toàn là tự nhiên nhảy ra trong đầu hắn.
"Nói tóm lại, cậu khẳng định đã nhận được tấm bùa kia rồi chứ?"
"Đúng, là ông gửi cho tôi?" Một giây đồng hồ Giang Dược có thể bịa ra trên trăm câu nói dối, nhưng một giây này hắn vẫn quyết định ăn ngay nói thật.
"Nếu như ta nói chính tự thân nó gửi đến cậu, cậu có sợ không?" Giọng lười biếng của đối phương còn mang theo mấy phần ranh mãnh.
Mình có sợ không ư?
Giả sử đổi lại một tuần trước, đáp án này rất có thể là có.
Hiện tại thì sao?
Giang Dược lắc đầu: "Sẽ không."
"Ồ? À…" đối phương mới đầu sững sờ, ngay sau đó lại có mấy phần thất lạc. Tựa hồ là thất lạc vì không thể dọa cho một kẻ tay mơ như Giang Dược sợ.
"Như vậy… lá bùa này, rốt cuộc là thứ gì?" Giang Dược vượt qua giai đoạn bối rối ban đầu, cơ bản khôi phục năng lực đối thoại, mặc dù đáy lòng vẫn còn có chút mất bình tĩnh.
"Nó… mịa nó thật không phải thứ đồ gì tốt!" Giọng điệu của đối phương bỗng nhiên kích động lên, thậm chí không nhịn được miệng phun hương thơm.
Giang Dược đỡ trán, nhất thời có chút không nắm được điểm mấu chốt.
Lời này biểu lộ oán niệm cực lớn a.
Mấu chốt nhất là, có chút ra bài không đúng.
Chiếu theo lối ra bài thông thường trong các phim truyền hình điện ảnh, hiện tại há không phải là thời khắc mấu chốt để nhận ngón tay vàng? (chú thích: ngón tay vàng là chỉ những thứ mang lại ưu thế vượt trội người khác của nhân vật chính)
Theo lẽ thường mà nói, tình cảnh này hẳn nên rất vui vẻ ấm áp mới đúng chứ?
Coi như không có một lão tiền bối hiền hòa, ít nhất cũng phải phân phối mấy thứ hệ thống gì gì đó chứ?
Không lý nào quá trình khúc chiết như vậy, kết cục lại như dây tuột xích?
"Cậu chớ có mà không tin! Nói không chừng mấy năm sau cậu và ta sẽ cùng mắng nó." Thanh âm kia tức giận bất bình, oán niệm không giảm chút nào.
Giang Dược không xác định mấy năm sau có mắng cùng nhau hay không, nhưng bây giờ hắn thật sự muốn mắng đối phương.
Ông có được ăn học tử tế không vậy, có thể nói vào trọng tâm trọng điểm hay không a? Kể nửa buổi trời mà còn chưa có lấy một chút tin tức hữu dụng nào.
"Vị… tiền bối này, không biết xưng hô như vậy có ổn hay không. Coi như nó không phải là thứ đồ tốt lành gì, nhưng cụ thể là nó đã làm nên cớ sự gì với tiền bối?"
"Nó lừa phỉnh ta, làm trễ nải thanh xuân của ta, tổn thương tình cảm của ta, cuối cùng còn giam giữ ta. Giam giữ ta thì cũng đành, còn…"
Nghe giọng điệu sống không bằng chết của đối phương, đằng sau sự im lặng đó, Giang Dược cảm giác đây có thể một đoạn nhân sinh cực kì bi thảm thê lương ai oán, nghĩ lại mà kinh.
"Có điều… bây giờ cậu bị lừa gạt tới, nghĩ đến việc thế giới này lại thêm một kẻ xui xẻo, vì sao tâm tình của ta lại có chút hưng phấn à nha?"
Thôi được rồi!
Vừa sinh ra một chút xíu tâm lý đồng tình thương xót, lập tức bị Giang Dược ép xuống.
Quả nhiên, kẻ đáng thương, tất có chỗ đáng giận a.
"Có phải cảm thấy ta đang cười trên sự đau khổ của người khác hay không?" Thanh âm kia khẽ thở dài một hơi. "Haizz, nếu như là cậu bị cầm tù nhiều năm như vậy, tâm lý cũng khó tránh khỏi có chút âm u."
"Tiền bối bị cầm tù rất nhiều năm?" Giang Dược tò mò.
"Không tính nhiều lắm, cũng mới hơn hai ngàn năm thôi."
WTF?
Hơn hai ngàn năm?
Giang Dược không có nghi ngờ lỗ tai của mình nghe nhầm, phản ứng đầu tiên của hắn chính là đối phương bị cầm tù quá lâu khiến trạng thái tinh thần không đủ ổn định, dẫn đến bắt đầu nói quàng nói xiên.