Có lẽ là do Tiểu Y xuống lầu vứt rác quá lâu, cho nên hai vợ chồng chú Diệp và thím Trương đứng ngồi không yên, mới lấy đèn pin xuống lầu tìm kiếm.
Nhìn thấy Tiểu Y đang đứng cùng Giang Dược ở đằng xa, gương mặt âu sầu tràn đầy lo lắng của thím Trương lập tức hóa thành nét cười vui vẻ, bà kéo áo chồng một cái: "Ông xã, chúng mình cứ đứng đây đợi thêm chốc nữa, đừng quấy rầy bọn nhỏ."
Giang Dược đã sớm phát hiện hai vợ chồng họ trước khi thím Trương nhìn thấy hắn.
"Chú Diệp, Tiểu Y ở đây này!"
Hắn rống một tiếng thật to, bảo đảm hơn nửa tòa nhà đều có thể nghe thấy. Nếu vợ chồng chú Diệp còn giả bộ không nhìn thấy thì không được hay cho lắm.
"Cháu Giang vừa về nhà đó hả?" Chú Diệp ngược lại rất thản nhiên. Con gái vẫn còn nhỏ tuổi, kỳ thật ông cũng không muốn kén rể hiền gì vào lúc này, ngặt nỗi địa vị trong gia đình không đủ, không thể ngăn cản được vợ mình.
Thím Trương vẫn nhiệt tình trước sau như một: "Cháu Dược về rồi à, chi bằng vô nhà thím ngồi một chút? Tiểu Y, không phải con có rất nhiều vấn đề về chuyện học tập muốn hỏi anh Dược đó sao?"
Tính tình của Tiểu Y cũng giống với mẹ cô bé, hồn nhiên nhiệt tình, hai tay cô bé một mực lôi kéo cánh tay Giang Dược, điệu bộ không khác gì bắt cóc, không đi tuyệt đối không được.
Giang Dược còn có chút lo lắng nghi vấn trong lòng, hắn suy nghĩ, cũng không cự tuyệt. Dù sao cũng ở gần đó, qua nhà chú Diệp ngồi vài phút cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Đến nhà, thím Trương nhấn Giang Dược gắt gao ngồi xuống ghế sa lon, sau đó không ngừng mang các loại đồ ăn vặt hoa quả lên bàn trà, thẳng đến khi bàn trà không còn chỗ để bày thêm mới thôi.
Thực tình mà nói, sự nhiệt tình này của thím Trương, Giang Dược nhìn trong mắt cũng thấy ấm lòng. Thói đời này còn có người có thể chân tâm thật ý tốt với mình quả thật không nhiều. Người móc tim móc phổi không hề có chút giữ lại càng hiếm như lá vàng trên cây lúc mùa thu.
Người ta chỉ là hàng xóm, có thể làm đến nước này, Giang Dược không thể không quý trọng.
"Chú Diệp, cháu muốn tâm sự riêng với chú đôi câu."
Chuyện vừa nãy quả thực quá quỷ dị, Giang Dược lo lắng con quỷ đó đã làm gì Tiểu Y rồi. Lỡ mà có lưu lại di chứng gì đó, sau này cả nhà cô bé đều sẽ không được an bình, thậm chí hơn phân nửa sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Giang Dược hoàn toàn không rõ ràng vừa nãy quầng sáng Bách Tà Bất Xâm đã xử lý con quỷ ấy hay chưa.
"Bà xã, bà mang Tiểu Y ra phòng sách ngồi một chút, để hai chú cháu tôi nói chuyện vài câu."
Trong phòng khách, chỉ còn lại Giang Dược và chú Diệp.
Giang Dược không vội vã mở miệng, hắn chà xát hai tay lên mặt hồi lâu mới ngẩng đầu lên, ánh mắt chân thành nhìn chú Diệp.
"Chú Diệp, lời cháu muốn nói, khả năng sẽ vượt quá sức tưởng tượng. Nếu chú không tin, hãy cứ coi như đứa cháu này đang nói hươu nói vượn đi nhé."
Chú Diệp thấy Giang Dược nghiêm túc như thế, trái lại bị khơi lên lòng hiếu kỳ.
"Cháu Giang à, cháu cứ nói đi. Chú Diệp của cháu cũng là người rất biết biến báo."
"Ừm, chuyện là vừa rồi ở dưới lầu, Tiểu Y… đã gặp phải thứ không sạch sẽ."
"Thứ không sạch sẽ? Cháu… cháu muốn nói là?" Chú Diệp nhất thời còn chưa hiểu rõ ý tứ trong lời này.
"Tà vật." Giang Dược nghiêm mặt nói: "Lúc ấy cháu vừa từ bên ngoài trở về khu dân cư…"
Giang Dược một năm một mười kể lại toàn bộ câu chuyện một lần. Ngoại trừ không nhắc gì đến quầng sáng Bách Tà Bất Xâm, còn lại hắn không hề bỏ sót bất kể chi tiết nào, dù là nhỏ nhặt nhất.
Nét mặt của Chú Diệp không ngừng biến hóa theo lời kể của Giang Dược. Đến khi Giang Dược kể xong, cả người chú đờ ra như cọc gỗ, hoàn toàn không nói nên lời.
"Chú Diệp, vụ án cưỡng gian giết người hôm nay, chính là ở đơn nguyên hai tòa số tám đúng không?"
"Ý của cháu là? Người bị hại chưa tan hết oán khí, cho nên biến thành quỷ? Còn du đãng trong khu cư xá hại người? Việc này… việc này sao có thể a?"
Nếu chỉ là diễn trên tivi cũng thôi đi, nhưng đổi lại xảy ra trong hiện thực, thì người đã trải qua nền giáo dục khoa học chính quy rất khó có thể vừa nhanh chóng vừa thản nhiên tiếp nhận điều này.
"Theo cách nói dân gian thì thứ này còn được gọi là ma đưa lối quỷ dẫn đường, đích thật là không thể tưởng tượng, chú Diệp phản ứng như vậy cũng không kỳ quái. Theo lý thuyết, Tiểu Y chưa dẫn nó đến đơn nguyên hai tòa số tám, nên sẽ không có chuyện gì. Nếu quả thật dẫn tới, vậy…"
"Sẽ như thế nào?" Chú Diệp mặc dù tám phần không tin, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.
"Âm dương cách biệt."
Câu trả lời này rất tàn nhẫn, nhưng Giang Dược nhất định phải tàn nhẫn mới được.
"Chú Diệp, chú hỏi Tiểu Y giùm cháu được không? Chú hỏi xem người lạc đường kia có chạm vào em ấy không, ví dụ như bắt tay, chụp vai, ôm eo gì đó."
Cho dù bán tín bán nghi, nhưng nghe Giang Dược miêu tả rợn người đến thế, chú Diệp cũng không dám thất lễ. Dù sao hỏi một chút cũng không mất đi miếng thịt nào.
Chú bước nhanh vào phòng sách, hỏi Tiểu Y mấy câu.
Lúc trở về phòng khách lần nữa, sắc mặt chú Diệp rõ ràng ngưng trọng hơn không ít.
Hiển nhiên Tiểu Y cũng đã nhắc lại rất nhiều chi tiết, hoàn toàn ăn khớp với miêu tả của Giang Dược.
Chị gái hỏi đường, đơn nguyên hai tòa số tám, thời tiết đặc biệt lạnh, một trận gió thổi qua, bỗng nhiên không mở mắt ra được, sau khi mở ra không thấy người hỏi đường đâu nữa…
Những chi tiết này, ngay giữa đêm hôm khuya khoắt, xác thực tỏ ra cực kỳ quỷ dị.
Mấu chốt nhất là, nơi cô bé và Giang Dược đụng nhau rõ ràng cách tòa nhà của căn hộ hơi xa. Nếu chỉ đi vứt rác thì chỉ cần ra tới thùng rác trước cửa tòa nhà là được, hoàn toàn không cần thiết phải đi đến chỗ xa như vậy!
"Tiểu Giang, Tiểu Y nói, người hỏi đường đó từng vỗ… vỗ lên bờ vai của con bé."
Giang Dược đột nhiên đứng dậy tại chỗ, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
"Chú Diệp, mau bảo thím Trương mang Tiểu Y vào phòng trong, cởi quần áo, nhìn xem toàn thân trên dưới có ấn ký gì hay không, nhất là chỗ bị vỗ ở bả vai ấy."
Chú Diệp lúc này cũng hoảng hồn, động tác và biểu tình của Giang Dược đã triệt để hù dọa ông.
Ông chạy về thư phòng, dặn dò vài câu, lại lập tức vội vã đi ra, lo lắng đi tới đi lui quanh phòng khách.
Gặp được loại chuyện lạ khó mà giải thích này, người có vững vàng tới đâu cũng khó mà nén được việc bị nỗi sợ hãi lấn át.
"A!"
Không bao lâu sau, thím Trương và Tiểu Y đồng thời phát ra một tiếng rít lên.
"Làm sao vậy, thế nào?" Giọng Chú Diệp trở nên run rẩy, chú vội phóng vào phòng trong.
"Dấu tay, dấu tay … dấu tay tím bầm!" Sắc mặt thím Trương xám ngoét, đôi mắt thấm đậm vẻ sợ hãi giống như đang gặp quỷ vậy.
Giang Dược lúc này cũng không màng đến chuyện thất lễ, vội theo vào phòng.
Một dấu tay tím bầm, tựa như cái bớt khắc ở trên vai phải Tiểu Y!
Điều không giống với cái bớt chính là, dấu tay này rõ ràng mang theo luồng hơi thở chết chóc mạnh mẽ! Như thể tự mang vầng sáng âm trầm, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta không hiểu sao cảm thấy rùng mình sợ hãi!
"Ông Diệp, đây là thứ gì vậy?" Thím Trương rốt cuộc vẫn là phụ nữ, đã sợ đến hơi thất thố.
Chú Diệp bước lên phía trước, cầm một tấm khăn lau trên tay, dùng sức chà mấy lần lên dấu tay bầm tím.
Tốn công vô ích.
Cái dấu tay âm trầm này thật giống như chui vào sâu trong máu thịt dưới da, không hề phai màu đi chút nào.
Dù có là người theo chủ nghĩa vô thần kiên định đến đâu, đối mặt vấn đề quỷ dị khủng bố như thế, cũng khó tránh khỏi bị dao động.
"Tiểu Y, con không có đi xăm mình gì đấy chứ?"
Thím Trương trừng mắt liếc ông một cái: "Ông nói cái gì đó? Hôm qua hai mẹ con tôi còn tắm chung với nhau đây. Nguyên ngày hôm nay nó đều ở ngay dưới mắt, xăm mình? Uổng cho ông nghĩ ra được! Tiểu Y mới bao lớn?"
Tiểu Y trước đó còn không hiểu ra sao, thấy cha mẹ khẩn trương như vậy, cô bé cuối cùng cũng hơi lo lắng.
"Anh Dược, em bị trúng tà rồi hả?"
"Đúng vậy a, cháu Dược, chuyện này rốt cuộc là sao a?" Thím Trương hoang mang lo sợ.
Muốn Giang Dược nói rõ ràng, quả thật là làm khó hắn. Hắn cũng chỉ mới tiếp xúc với những thứ này sớm hơn gia đình chú Diệp vài ngày, trái lại khi còn bé hắn đúng là có nghe ông nội kể qua không ít chuyện lạ dân gian kỳ kỳ quái quái.
Oán khí hóa thành ác quỷ, việc này có nhiều tin đồn truyền lưu trong dân gian, nhưng trên thực tế trước đây Giang Dược cũng chưa từng tận mắt chứng kiến.
Cho đến khi… hắn tự mình trải qua đối kháng với quỷ đả tường vừa rồi.
Cánh tay tái nhợt không có chút huyết sắc, nữ sinh quỷ dị hỏi đường, gương mặt ngượng ngùng trông có vẻ khiếp đảm ẩn tàng trong bóng đêm…
"Chú Diệp, mọi người chờ một chút, cháu gọi điện thoại."
Hắn mở danh bạ mò số điện thoại của cảnh sát Hàn, cũng mặc kệ thời gian lúc này có phải thích hợp hay không, trực tiếp gọi tới.
Cảnh sát Hàn mấy ngày nay có thể nói là làm liên tục không nghỉ suốt cả ngày lẫn đêm. Ông vừa mới đột xuất thẩm vấn Tôn Bân, hung thủ vụ án cưỡng gian giết người ở bến cảng Tân Nguyệt, toàn thân ủ rũ nằm nghiêng trên ghế ở văn phòng, đang chỉnh lý lại mạch suy nghĩ.
Bỗng điện thoại có chuông reo, thấy là Giang Dược, ông lập tức bắt máy.
"Chú Hàn, tôi muốn xác nhận lại một việc, người bị hại trong vụ án ở bến cảng Tân Nguyệt hôm nay, có phải là một nữ sinh của trường trung học Tinh Thành số ba hay không? Ngụ ở đơn nguyên hai tòa số tám?"
"Đúng thế. Chuyện xảy ra trong khu dân cư của cậu, cậu hẳn là nghe người ta nói qua rồi chứ?"
"Chú Hàn, có một việc rất quan trọng, cần chú hỗ trợ. Có thể gửi cho tôi một tấm ảnh chụp của người bị hại hay không? Không cần ảnh chụp hiện trường, ảnh chụp ngày thường hay ảnh chụp trên giấy tờ tùy thân đều được!"
"Chuyện này…" Cảnh sát Hàn có chút do dự.
Khoan nói tới vấn đề kỷ luật cảnh sát, chỉ nói việc người chết là lớn nhất, phát tán ảnh người bị hại, về mặt đạo đức hay tình cảm cũng có chút khó mà nói nổi.
"Chú Hàn, nếu như tôi nói cho chú biết, có quái vật càng đáng sợ hơn Quỷ ăn tuổi xuất hiện, chú còn do dự nữa sao?"
"Cái gì?" Toàn thân cảnh sát Hàn lập tức tiêu tán hết ủ rũ, đặt mông ngồi dậy.
"Cậu Giang, cậu không phải đang đùa đấy chứ?" Bóng ma tâm lý do Quỷ ăn tuổi lưu lại còn chưa tan mất, nay lại thêm một con mạnh hơn, cảnh sát Hàn cảm thấy mình sẽ sụp đổ trong phút chốc.
"Loại sự tình này có thể đùa giỡn được hay sao?" Giang Dược thở dài một hơi nói: "Chờ ảnh chụp của chú."
Cúp điện thoại, Giang Dược cầm di động, tay trái chuyền sang tay phải, tay phải lại chuyền sang tay trái, hơi có vẻ lo lắng.
Cảnh sát Hàn rốt cuộc vẫn là tự mình hiểu rõ, mấy chục giây sau phát tới một tấm ảnh rõ nét chụp giấy chứng minh thư của người bị hại.
Giang Dược ấn mở ra xem xét, sắc mặt lập tức thay đổi.
Chính là gương mặt ấy!
Cho dù là nhìn qua giấy chứng minh thư, khuôn mặt vẫn mang theo vài phần khiếp đảm ngượng ngùng, biểu lộ đặc trưng cực kỳ dễ nhận ra.
"Tiểu Y, em lại đây nhìn thử xem, chị gái hỏi đường em, có phải là chị này hay không?"
Tiểu Y có chậm tiêu hơn đi nữa, dưới bầu không khí này, cũng dần dần trở nên sợ hãi. Cô bé chậm rãi nghi hoặc nhìn vào màn hình điện thoại di động của Giang Dược.
"A! Đúng là chị ấy!" Gương mặt Tiểu Y lập tức trắng bệch, hai tay che mắt, hét lên một tiếng, rút đầu vào trong ngực mẹ mình.
Vừa rồi Giang Dược nói chuyện điện thoại với cảnh sát Hàn, cả nhà chú Diệp đều lắng nghe toàn bộ quá trình, tự nhiên biết tấm hình này là của ai.
Chú Diệp run giọng hỏi: "Tiểu Y, con nhìn cho rõ ràng, đúng là người đó sao?"
Tiểu Y hung hăng rúc sâu hơn vào người mẹ mình, run lẩy bẩy, hoảng sợ không thôi: "Con không muốn nhìn, con không muốn nhìn!"
"Cái ông già này, ông ngại con mình bị dọa chưa đủ sợ hay sao hả!?"
Bên tai Giang Dược bỗng nhiên khẽ động, hắn lập tức biến sắc, mặt mũi ngưng trọng dựng thẳng lên một ngón tay, một tay khác giơ lên không ép thấp xuống, ra dấu mọi người im lặng.
Cách cửa chống trộm, Giang Dược nghe được tiếng thang máy mở ra.
Sau đó ——
Tùng, tùng, tùng…
Tiếng đập cửa quỷ dị, một hồi nhẹ, một hồi nặng.
Cái loại cảm giác này, thật giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện đang gây sự ở ngoài cửa.
Còn người ở trong nhà, thì giữ nhịp hô hấp ở mức thấp nhất có thể.
Cả nhà chú Diệp ba người, mặt ai cũng tràn đầy vẻ hoảng sợ, run lẩy bẩy giống như bầy chim cút, sắc mặt xám ngoét, hoàn toàn bị sợ hãi chiếm cứ. Răng trên răng dưới đập vào nhau cành cạch, ánh mắt của bọn họ thậm chí không dám nhìn về phía cửa nhà, phảng phất như chỉ cần nhìn sang đó một chút liền sẽ bị thứ gì đó kinh khủng vô biên nuốt trọn bọn hắn họ.
Tim của tất cả mọi người giống như đều đã nhảy lên đến tận cổ.
Tùng, tùng, tùng…
Tiếng đập cửa bất quy tắc lại vang lên lần nữa!