Trí thông minh của Quỷ ăn tuổi quả thực đã tiến hóa, trở nên giảo hoạt đa đoan.
Nó kỳ thật sớm tỉnh từ trước, nhưng vẫn cố ý không nhúc nhích tí nào. Bởi vì nó biết, một khi bản thân giãy giụa, khả năng sẽ có một mũi gây mê chào đón nó.
Như vậy, nó vĩnh viễn sẽ không có cơ hội.
Mặc dù tình cảnh bây giờ cũng không thấy có chút hi vọng nào, nhưng dù sao vẫn tốt hơn ăn một mũi gây mê rồi bất tỉnh lần nữa.
Đã lâu không được ăn, cơ năng thân thể nó đã hạ xuống, bắt đầu biến chất. Nếu tiếp tục không ăn không uống, chẳng mấy chốc, nó sẽ bị đánh về nguyên hình.
Vốn dĩ nó chỉ cần hoàn thành tiến hóa sơ bộ 24 giờ, đến lúc đó, năng lực chống lão hóa sẽ tăng lên trên diện rộng, các phương diện năng lực khác cũng sẽ tăng lên mấy lần.
Ai mà ngờ được, quá trình tiến hóa hoàn mỹ ấy lại bị đánh gãy, còn thân hãm nhà tù, tay chân đều bị còng gắt gao, cơ hồ không có khả năng lật bàn.
Cho nên, nó nhất định phải giả chết, chờ đợi cơ hội, một cơ hội cực kỳ nhỏ nhoi nào đó.
Nhìn đi, chả phải cơ hội đã đến rồi đấy sao?
Khoảnh khắc lồng thủy tinh mở cửa, nó lập tức phát giác được có người đang tới gần.
Đây là con mồi đang đến gần, đồ ăn đang đến gần a!
Lúc này, một giọng nói châm chọc truyền vào lỗ tai của nó.
"Được rồi, đừng giả chết nữa, ta biết ngươi đã tỉnh."
Giang Dược thọc mũi chân vào phía sau lưng Quỷ ăn tuổi.
Quỷ ăn tuổi vốn đang nằm đưa lưng về phía Giang Dược, không thể nhìn thấy mặt Giang Dược, nhưng thanh âm này sao nghe quen tai vậy nhỉ?
Mặc kệ nó, trước tiên cứ hút đã rồi tính.
Tuy thân thể đã bị thoái hóa do thời gian dài không được ăn, nhưng kỹ năng của Quỷ ăn tuổi cũng không biến mất.
Hả?
Có gì đó sai sai!
Tại sao nó liều mạng hút, lại không có chút phản ứng nào hết vậy?
Hơn nữa, thanh âm này có phải hơi quen tai quá hay không?
Giang Dược dứt khoát dạo bước đến trước mặt nó, ngồi xổm đối diện, vỗ vỗ lên mặt nó: "Ngươi nhìn đi, mới qua có mấy tiếng đồng hồ, ngươi đã già đến mức này rồi. Sẽ không quên ta chứ?"
Nhìn thấy bộ dạng suy sụp thoái hóa kịch liệt của Quỷ ăn tuổi, trong lòng Giang Dược ít nhiều có chút may mắn. Trông trạng thái hiện giờ của Quỷ ăn tuổi không khác gì lên cơn nghiện thuốc, kỹ năng này giống hệt như uống rượu độc giải khát vậy. Lúc trước bản thân lựa chọn không tiếp nhận kỹ năng của Quỷ ăn tuổi, xem ra cũng chưa chắc là sai lầm.
Quỷ ăn tuổi giả bộ không được nữa, oán hận mở mắt ra.
Nhìn thấy gương mặt cười hì hì của Giang Dược, sắc mặt nó tái tại chỗ.
Tên khốn này tuyệt đối là cơn ác mộng của nó, ngay cả đang trong trạng thái gây tê nó đều cảm thấy run lẩy bẩy a, đồ khốn nạn!
"Thôi nào, đừng nhe răng trợn mắt vậy chứ. Tối hôm qua ngươi còn không chơi lại ta, hiện tại thành ra bộ dáng này, tỉnh lại đi. Ta biết, cái cảm giác hận muốn ăn tươi nuốt sống ta mà lại không làm gì được, nó rất khó chịu…"
Con ngươi của quỷ ăn tuổi vằn vện tơ máu, hung dữ nhìn chằm chằm Giang Dược: "Vì sao kỹ năng của ta vô dụng với ngươi? Ngươi không phải người của thế giới này?"
"Muốn biết?"
Mặc dù Quỷ ăn tuổi cảm thấy cực kỳ biệt khuất, nhưng vẫn gật đầu.
"Ngươi trả lời ta một vấn đề trước."
Lập tức Giang Dược nói ra nghi vấn tại sao mẹ hắn lại xuất hiện trong giấc mơ, dung nhan lại còn già đi.
Quỷ ăn tuổi nghe xong bĩu môi: "Việc này thì liên quan khỉ gì đến bộ tộc của bọn ta? Mẹ ngươi mất tích mười năm, già đi là chuyện quá bình thường. Quỷ ăn tuổi bọn ta hút một lần, đối phương phải giảm thọ hai mươi bốn năm. Cho nên bình thường bọn ta đều chọn thanh niên tráng niên ra tay, người già không chịu nổi bị hút, không chừng hút được một nửa đã ngỏm."
Giang Dược khó nén vẻ mất mát.
Giang Dược vẫn có chút khả năng phân biệt thật giả, thoạt nhìn Quỷ ăn tuổi cũng không lừa gạt hắn.
"Bộ tộc?" Sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi: "Ngươi nói các ngươi là một bộ tộc?"
Quỷ ăn tuổi hừ hừ ha ha, chỉ là cười lạnh, không thèm trả lời thêm câu nào nữa.
Nó coi như ngã trong tay Giang Dược, đánh thì đánh không lại, hút cũng hút không xong. Nó cũng chỉ đành lưu manh, dứt khoát nhận mệnh.
"Ngươi không nói cũng không sao. Hoặc ngươi tiếp tục ở đây chậm rãi già yếu chết đi, hoặc sẽ được đưa đến phòng thí nghiệm cắt miếng. Mặc kệ kết cục nào, cũng sẽ không quá tươi đẹp."
Giang Dược không thăm dò được tin tức mình muốn, có chút thất vọng đi ra ngoài.
Sau khi đi ra, trưởng ban La nhìn Giang Dược từ trên xuống dưới.
"Cậu thật không sợ nó hạ độc thủ với mình?"
"Nếu nó có thể xuống tay với tôi, tối hôm qua cũng sẽ không ngã trong tay tôi như vậy."
"Trưởng ban La, vừa rồi nó từng nhắc tới hai chữ bộ tộc. Nếu như điều đó là thật, thứ tai họa này chỉ sợ không chỉ một hai cái. Các ông nhất định phải chú ý coi trọng."
Mới một con thôi đã đủ sứt đầu mẻ trán, giờ lại tới một đám, thậm chí cả bộ tộc, ngẫm lại muốn bể hết cả đầu.
Trưởng ban La cùng cảnh sát Hàn hai mặt nhìn nhau, đôi bên đều đọc được một tia sợ hãi ẩn giấu trong mắt đối phương.
Bọn họ rời khỏi mật thất dưới lòng đất, trở về mặt đất.
Giang Dược xin phép từ biệt, mặc dù trưởng ban La muốn nói lại thôi, như thể bị táo bón, nhưng cuối cùng cũng không nói cái gì, chỉ một đường tiễn đưa đến ngoài cửa.
Cảnh sát Hàn lái xe, chuẩn bị chở hai anh em Giang Dược về nhà.
"Cậu Giang này, tôi đoán chừng trưởng ban La về sau sẽ còn tìm cậu."
"Tìm tôi làm gì cơ?"
"Ha ha, sợ là ông ấy đã xem trọng cậu. Chỉ riêng việc thủ đoạn của Quỷ ăn tuổi vô hiệu với cậu, đã đủ để khiến ông ấy coi trọng cậu lắm rồi."
Không đạt được tin tức hữu dụng từ Quỷ ăn tuổi, lại không hiểu thấu dính líu quan hệ với ban ngành đặc biệt, Giang Dược cũng không biết chuyến này đi ra ngoài một vòng rốt cuộc có đáng giá hay không.
Hắn thuận tay moi ra điện thoại, một lần nữa khởi động máy, lại phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ, một cái là của chị gái Giang Ảnh, một cái là của thầy chủ nhiệm lớp Tôn Bân.
Chị gái gọi điện thoại không hiếm lạ, ngược lại thầy Tôn gọi điện thoại vào dịp nghỉ thì đúng thật là hiếm thấy.
Ngồi trên xe không tiện nói chuyện, Giang Dược dự định về nhà trước rồi mới trả lời.
Trở lại bến cảng Tân Nguyệt, hai anh em vừa mới bước vào cổng lớn khu dân cư đã trông thấy một chiếc xe cứu thương bí bo bí bo gào rú lao ra khu dân cư.
Nhìn bóng lưng chiếc xe cứu thương từ xa xa, Giang Dược phát hiện nó cũng là xe cứu thương của bệnh viện Tinh Thành số hai.
Giống như cảnh sát Hàn ngày hôm qua hễ nghe có điện thoại reo là sẽ hãi hùng khiếp vía, Giang Dược bây giờ nghe được tiếng còi của xe cứu thương cũng run hết cả da đầu.
Thứ này vừa xuất hiện, nhất định không có chuyện gì tốt.
Sẽ không phải tới nhanh vậy a? Lại có Quỷ ăn tuổi gây án?
Quảng trường nội khu của khu dân cư là nơi các cư dân tụ tập thường ngày, nhất là ba quần thể người già, phụ nữ và trẻ em, đặc biệt thích quây quần ở chỗ này.
Giang Dược khẽ bước lại gần, liền nghe được tiếng buôn dưa lê ồn ào của các cư dân.
"Đây là đứa trời đánh nào làm không biết, quả thực là phát rồ! Chà đạp con gái người ta thì cũng thôi đi, còn giết người?"
"Xe cứu thương đã đến, cũng không biết có cứu sống nổi hay không?"
"Không có khả năng cứu sống được! Xương sọ bị xốc lên, hai con mắt lòi luôn ra khỏi hốc mắt, khẳng định hết cứu nổi. Tôi đoán xe cứu thương cũng chỉ đến làm màu là chính."
"Tôi biết cô bé ấy, cha mẹ hình như bán thực phẩm ngoài chợ, có vẻ năm nay sắp sửa thi đại học, nếu không phải đang ngày nghỉ, lúc này hẳn là nên đến trường rồi."
"Là ở đơn nguyên hai tòa số tám đúng không? Tôi nhớ là nhà họ Tô thì phải."
"Đúng! Chính là nhà ông Tô, có mỗi một mụn con gái. Giờ không biết cha mẹ phải sống sao nữa?"
"Hiện tại người xấu quá nhiều, chính phủ phải tổ chức nghiêm trị một lần cho chừa mới được."
"Haizz, đáng tiếc, một cô bé đáng yêu như thế mà lại…"
Giang Dược nghe một hồi, hiểu được tình huống đại khái.
Theo nội dung bàn tán của những người đi đường này, tựa hồ cũng không phải do tà ma tác quái, mà là một vụ hung án giết người.
Việc này tự nhiên có cảnh sát xử lý, mặc dù Giang Dược tiếc hận thay người bị hại, nhưng cũng không có khả năng nhúng tay.
Hắn mới vừa về đến cửa nhà, chị gái lại gọi điện thoại tới: "Dược này, có chuyện gì với em thế? Làm sao tắt máy suốt ngày? Vừa rồi chủ nhiệm lớp của các em đến thăm nhà, chị gọi điện thoại cho em mà không kết nối được."
"Ồ? Thầy Tôn đến làm gì vậy?"
"Nhắn em tới trường trước hai giờ chiều nay, hình như trường em muốn tổ chức kiểm tra sức khỏe lâm thời." Giang Ảnh bề bộn nhiều việc, nói chưa được hai câu đã chuẩn bị cúp máy, "Em tự liên lạc thầy Tôn hỏi xem sao."
Cúp điện thoại chị gái, Giang Dược lại bấm số thầy chủ nhiệm lớp Tôn Bân.
"Giang Dược, dạo này em có vẻ bận rộn đấy nhỉ. Chị em nói em biết rồi chứ? Buổi chiều em ráng đến sớm một chút, thầy trò ta nói chuyện riêng vài câu."
Thầy Tôn phải nói là đối xử Giang Dược rất tốt. Học sinh giỏi như Giang Dược, lại chưa bao giờ gây chuyện ở trường, không làm gì thêm phiền cho trường học, có thể nói là bảo bối trong lòng thầy Tôn suốt mấy năm qua.
Sáu năm trung học, từ lớp 6 đến lớp 11, phàm là trong trường có chuyện gì tốt, thầy Tôn nhất định sẽ nghĩ ngay đến Giang Dược đầu tiên.
Đương nhiên Giang Dược cũng không chịu thua kém, tham gia các loại tranh tài, nhận giải thưởng nhận muốn gãy tay, quả thực tranh về không ít vinh dự cho thầy.
Quan hệ giữa hai người, có thể nói vừa là thầy vừa là bạn.
Thầy Tôn đã lên tiếng, Giang Dược đương nhiên sẽ không lãnh đạm. Hắn làm nhanh cơm trưa, ăn mấy ngụm qua loa đối phó, an bài Tam Cẩu giữ nhà xong liền ra cửa.
Dù sao chỉ cần có các chị gái xinh tươi, Tam Cẩu có xem liên tục cả ngày trời cũng sẽ không biết mệt.