Tùng, tùng, tùng…
Tiếng đập cửa lại vang lên, rồi lại dừng ngay lập tức.
Một lát sau…
Mọi người đang nghĩ là không còn động tĩnh gì nữa, thì ngoài cửa lại tiếp tục vang lên tiếng động lạ.
Két —— két két —— két!
Lần này không còn là tiếng gõ cửa, mà giống như âm thanh chó mèo dùng móng vuốt cào lên cánh cửa, hoặc giống với tiếng chuột gặm góc cửa.
Nghe vào chẳng những ngứa ruột ngứa gan, càng khiến người khiếp hãi muôn phần, nhất là trong đêm nay, dưới tình cảnh khủng bố như thế, tất cả mọi người ai nấy đều nổi hết cả da gà lên.
Thím Trương và Tiểu Y gắt gao bụm lấy miệng của mình.
Nhất định phải bụm, bụm thật chặt!
Hai người sợ mình bị dọa đến tâm lý sụp đổ, hét ầm lên thì tiêu!
Giang Dược rón rén đi đến cửa chống trộm.
Ánh mắt ba người nhà chú Diệp tràn đầy hoảng sợ, dùng tay ra dấu với hắn, bảo hắn đừng đi qua. Người nhát gan như thím Trương, thậm chí lừa mình dối người bịt cả hai mắt lại.
Giang Dược hé mở mắt mèo, quả nhiên là bóng người mặc đồng phục kia đang đứng ngoài cửa!
Hơn nửa đêm, một màn này xuất hiện ngay trước cửa nhà, đổi lại bất kỳ ai cũng đều sẽ cảm thấy cực kỳ quỷ dị!
Nữ sinh mặc đồng phục cụp đầu xuống, tóc tai bù xù, máy móc cào liên tục lên cánh cửa!
Động tác lạnh nhạt, phảng phất vẫn còn chưa hiểu làm thế nào để mở cửa.
Nhưng tựa hồ nó có một loại bản năng nguyên thủy, bên trong có vẻ như có thứ gì đó mà nó nhất quyết phải lấy cho bằng được, thứ đang dụ hoặc nó, cho nó động lực!
Bỗng nhiên, nữ sinh mặc đồng phục kia giống như phát hiện ra mắt mèo, cũng chậm rãi chuyển qua một con mắt nhìn vào.
Con ngươi đen nhánh giống như không có tròng trắng, tựa như một hạt châu màu đen chuyển động nhanh như chớp!
Quỷ dị, âm trầm.
Giang Dược quát lớn một tiếng: "Yêu ma quỷ quái, cút ngay cho ta!"
Quầng sáng Bách Tà Bất Xâm lần nữa tràn ra, bất chấp khoảng cách của một cánh cửa chống trộm, giống như một làn sóng gợn trực tiếp lan ra bên ngoài cửa.
Đương nhiên, ngoại trừ chính Giang Dược, những người khác căn bản không nhìn thấy, cũng không cảm giác được tất cả những chuyện này.
Ầm! Vầng sáng hung hăng đụng vào bóng quỷ ở trước cửa.
A!
Lại là một tiếng kêu thảm thiết bén nhọn.
Kế tiếp, lại là một mảng khói đặc đen nhánh phảng phất bị gió thổi tan, nhanh chóng biệt tăm biệt tích trước cửa ra vào.
Một màn này, Giang Dược giống như đã từng quen biết.
Hắn thở dài một hơi, vừa tiếc nuối vừa bất đắc dĩ. Quầng sáng Bách Tà Bất Xâm rốt cuộc vẫn chỉ có thể bảo đảm hắn không bị tà vật xâm phạm, nhưng lại chẳng có bao nhiêu lực sát thương.
Trước đó hắn gặp được quỷ đả tường trên đường nội khu, cũng xuất hiện một mảng khói đặc tiêu tán, nhưng thực tế vẫn chưa tiêu diệt được thứ quỷ vật này.
Nào ngờ mới không đầy một tiếng đồng hồ thì nó đã tìm tới tận cửa.
Xem ra, chấp niệm của con quỷ này đối với Tiểu Y lớn quá mức bình thường a.
Căn cứ theo cách nói của người xưa, oán khí khi còn sống của quỷ càng lớn, sau khi hóa tà vật oán niệm sẽ càng lớn, chấp niệm càng mạnh, tính công kích càng cao.
Nhìn con quỷ này, kết oán hóa tà cùng ngày khi chết, lại còn cố chấp để mắt tới Tiểu Y như thế, oán niệm phải nói là khá lớn, Giang Dược không hề hoài nghi rằng nó nhất định sẽ ngóc đầu trở lại.
Dù cho nó từng ăn thua thiệt hai lần trước mặt Giang Dược, Giang Dược hoàn toàn không có cách nào cam đoan từ đây về sau nó sẽ không còn tới nữa.
Hắn có thể bảo vệ Tiểu Y nhất thời, cũng rất khó bảo vệ một ngày hai mươi bốn giờ, một tấc không rời xa.
Hơn nữa loại quỷ này, một khi kết oán hóa tà, theo thời gian trôi đi, khẳng định sẽ không ngừng mạnh lên. Hôm nay có lẽ một cánh cửa chống trộm có thể ngăn được nó. Nhưng còn ngày mai thì sao? Ngày mốt thì sao?
Nói không chừng đến lúc nào đó, cửa chống trộm chỉ là một thứ thùng rỗng kêu to đối với nó.
"Cháu Giang, nó… đi rồi hả?" Chú Diệp rốt cuộc vẫn là đàn ông, tương đối lớn gan hơn một chút, sau một hồi không còn nghe thấy động tĩnh gì ngoài cửa, mới run giọng hỏi một câu.
"Tạm thời nó đã đi, bất quá khẳng định sẽ còn trở về." Giang Dược chợt nhớ tới điều gì, hỏi: "Chú Diệp, vừa rồi nó hét lên một tiếng, các chú có nghe thấy không?"
"Hét lên? Không nghe a!"
Gõ cửa có thể nghe thấy, cào cửa cũng có thể nghe thấy.
Vì sao tiếng hét chói tai của nó vừa bén nhọn vừa kinh khủng đến vậy, mọi người trái lại không nghe được?
Ma quỷ rốt cuộc là ma quỷ, quả nhiên không thể phán đoán bằng lẽ thường.
Hắn đẩy ra cửa chống trộm đi ra ngoài, thang máy thật đúng là dừng lại ở tầng này, Giang Dược nhấn mở thang máy nhìn một chút, bên trong rỗng tuếch, không nhìn ra chút dị thường nào.
"Cháu Giang ơi, cháu mau nhìn chỗ này…" Chú Diệp bỗng nhiên hoảng sợ hô.
Thân cửa chống trộm thình lình xuất hiện thêm một dấu tay tím bầm!
Nó giống như đúc dấu tay trên bờ vai của Tiểu Y, âm trầm kinh khủng, khiến người ngạt thở!
Đây là quỷ đánh dấu cửa!
Chuyện xưa có kể, oán quỷ đánh dấu cửa, gà chó cũng không còn!
Chú Diệp không tin tà, vào trong lấy khăn lau nhúng nước rồi chạy ra hung hăng chà xát.
Tự nhiên vẫn là phí công vô ích.
Chú Diệp vốn không phải người nhát gan, nhưng lúc này đã bị dọa triệt để.
"Cháu Giang, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Khẩu khí ông bất lực giống như đứa trẻ, sợ hãi, tuyệt vọng!
"Mình vào nhà trước đi."
Theo tình huống trước mắt, con quỷ này hiển nhiên cũng là vừa hóa tà không được bao lâu, rất nhiều năng lực còn mơ hồ, những thủ đoạn của nó như hướng dẫn người qua đường, bố trí quỷ đả tường, kỳ thật cũng không quá hoàn mỹ.
Có lẽ với Tiểu Y mà nói, loại trình độ quỷ đả tường kia đã đủ khiến cô bé mắc câu, nhưng muốn đối phó Giang Dược, hiển nhiên vẫn còn thiếu rất nhiều. Chỉ có thể nhất thời mê hoặc Giang Dược, chứ không động được tâm trí hắn.
"Chú Diệp, hiện tại hoàn toàn có thể khẳng định, con quỷ này đã để mắt tới Tiểu Y. Tiểu Y là con mồi đầu tiên của nó, có chấp niệm rất sâu. Điểm này có thể chứng minh từ việc nó liên tục để lại hai cái dấu tay."
Tiểu Y đã hoảng sợ đến mức khó mà thở nổi, hai mẹ con ôm chầm lấy nhau, run rẩy không ngừng.
"Cháu Giang à, cháu có cách nào hóa giải hay không? Hay là mình báo cảnh sát?"
Có khó khăn thì tìm cảnh sát, quan niệm này có thể nói đã xâm nhập lòng người đối với nhân dân nước Đại Chương.
"Báo cảnh sát?" Giang Dược lại không quá lạc quan với phương án này.
Hôm qua chỉ mới một con Quỷ ăn tuổi, kỳ thật cũng không có bao nhiêu lực sát thương chí mạng, liền đã khiến cho người của các ban ngành sứt đầu mẻ trán. Hôm nay thứ tà vật này, cho dù là độ nguy hại, độ quỷ dị, hay độ đáng sợ, đều vượt xa Quỷ ăn tuổi. Liệu cảnh sát có thể gánh nổi hay không?
Hắn cũng không phải nói bọn họ vô năng, mà là họ vốn dĩ không có kinh nghiệm ứng đối những sự kiện trái với lẽ thường này!
Đúng lúc này, cảnh sát Hàn gọi điện thoại tới.
Vừa rồi ông bị lời của Giang Dược khiến cho mất hồn mất vía, ông cũng biết rõ Giang Dược tuyệt không phải hạng người hay ăn nói lung tung, cho nên nếu ông không hỏi cho ra nhẽ chuyện này, trong lòng ông sẽ bứt rứt khó an.
"Cậu Giang, rốt cuộc ảnh chụp kia có vấn đề gì hay không?"
"Chú Hàn, chúng tôi đang thảo luận xem có nên báo cảnh sát không đây."
"Vậy cậu còn do dự cái gì?"
"Tôi do dự chính là, giờ tôi báo cảnh sát, các chú có dám tới hay không, tới có hữu dụng hay không!" Giang Dược và cảnh sát Hàn cũng coi như có giao tình chiến hữu, nói chuyện cũng không kiêng kỵ quá nhiều như trước nữa.
"Chẳng lẽ thật sự còn đáng sợ hơn Quỷ ăn tuổi?"
"Quỷ ăn tuổi chỉ xứng xách dép cho nó." Giang Dược cảm thán nói: "Chú Hàn, cái người bị hại trong khu dân cư của tôi sáng nay, oán niệm không tiêu tan, đã kết oán hóa tà."
"Kết oán hóa tà? Nghĩa là sao?"
Kết oán hóa tà là thuật ngữ tương đối chuyên nghiệp trong lĩnh vực huyền học, nói theo thông tục chính là biến thành lệ quỷ.
"Biến thành quỷ." Giang Dược dứt khoát lời ít mà ý nhiều.
"Cái gì?" Cảnh sát Hàn thiếu điều không nắm vững điện thoại, hoa cúc sau mông xiết chặt, trán rịn mồ hôi lạnh, không khỏi chột dạ nhìn quanh bốn phía, sợ có thứ kinh khủng nào đó bỗng nhiên toát ra từ phía sau lưng.
"Sợ?" Giang Dược không nhanh không chậm hỏi.
"Nói đùa, chúng tôi làm cái nghề này, toàn thân chính khí dâng trào, những thứ yêu ma quỷ quái nên sợ chúng tôi mới phải!" Cho dù thế nào thì ông cũng không thể để mất mặt trước mặt hậu bối được a.
"Không sợ thì chú cứ việc tới đây."
"Đúng rồi, chú nhớ mang theo một con chó đen, với lại cục cảnh sát của chú hẳn là có bột vôi trắng chứ? Mang theo nhiều một chút tới."
Bột vôi trắng không khó, cục cảnh sát có nhiều. Hiện trường phạm tội thường xuyên phải dùng đến thứ đồ chơi này.
Nhưng còn chó đen, nhất thời nửa khắc đào đâu ra?
Hai vị nữ đồng chí nhà chú Diệp giờ phút này cơ bản đã đánh mất năng lực suy nghĩ và hành động. Thân là nam tử hán duy nhất trong nhà, đồng thời cũng là trụ cột gia đình, mặc dù chú Diệp cũng rất muốn nhắm chặt hai mắt mặc kệ mọi thứ, nhưng đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, ông không thể làm như vậy được.
"Cháu Giang này, chú nghe nói tấm gương là vật trừ tà. Nếu không để chú treo một chiếc gương ngay trước cửa ra vào?"
"Đúng rồi, chú còn nghe nói tỏi cũng có thể trừ tà, nhà chú nhiều tỏi lắm, chi bằng chú treo vài dây tỏi trước cửa."
"Đáng tiếc không có kiếm gỗ đào. Năm ngoái chú có viếng thăm một đạo quán nổi danh cả nước, thật hối hận vì đã tiếc tiền a. Lúc ấy mà mua một thanh kiếm gỗ đào đã được làm phép thì ngon rồi."
Chú Diệp giống như thứ gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng.
Các phương pháp trừ tà của dân gian, mặc kệ có tác dụng hay không, phàm là có thể nghĩ ra được, chú đều muốn thực hiện thử một lần.
Giang Dược cũng không ngăn trở. Với hắn mà nói, yêu ma quỷ quái đồng dạng là chuyện mới mẻ, vừa tiếp xúc được vài lần. Rốt cuộc những truyền thuyết trong dân gian này có tác dụng hay không, hắn cũng không dám chắc.
Chú Diệp đã muốn làm thì cứ để chú ấy làm. Cứ coi như tiêm một liều thuốc trợ tim.
Căn cứ theo cách nói của thế hệ trước, có ít người gặp tà vật, có thể không mất một sợi lông nào, nhưng có vài người, hễ gặp tà vật là phải chết không thể nghi ngờ.
Đây cũng không phải là do mạng cứng hay không, mà do có người trời sinh có sẵn khí dương cương, bình thường tà vật căn bản không dám xâm phạm; có ít người trời sinh tâm như bàn thạch, ý chí kiên định, bình thường tà vật cũng không làm gì được họ cả.
Nhân gian có câu, quỷ quấn người bệnh.
Người bệnh, bao gồm thân thể bệnh hoạn lẫn tính cách lòng dạ bệnh hoạn.
Cho nên, khoan hẵng nói chú Diệp làm những việc đó có tác dụng hay không, cho dù chỉ là tăng thêm một chút lòng can đảm, để cho dương khí tràn đầy, nói không chừng có thể làm cho ma quỷ biết khó mà lui.
Dù sao, con quỷ này cũng mới vừa hóa tà, còn chưa tiến hóa thành hung thần mạnh mẽ.
Tíc tắc, tíc tắc, tíc tắc…
Đồng hồ treo trên tường nhắc nhở thời gian đang trôi qua từng giây từng giây một.
Cả nhà chú Diệp chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua chậm đến như thế này.
Bọn họ chưa bao giờ ngóng trông trời mau tới hừng đông nhiều như thời khắc này.
Giang Dược ngồi trên ghế sa lon, mắt hơi khép hờ, tiến vào trạng thái tập trung suy nghĩ.
Hắn thử kết nối Trí linh.
Điều khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là hắn lại thành công.
Giao diện của Trí linh xuất hiện trong đầu hắn.
Giang Dược tập trung ý thức hỏi một vấn đề, làm thế nào để tiêu diệt một con quỷ vừa mới kết oán hóa tà.
Kỳ thật hắn cũng không ôm hi vọng lớn bao nhiêu, bởi vì theo lời lên án của Miêu Thất, Trí linh là cái tên trời đánh, một kẻ tay mơ như hắn tuỳ tiện hỏi một câu, Trí linh sẽ trả lời một cách tri kỷ? Giang Dược không dám lạc quan.
Có điều, ngoài ý muốn của hắn chính là, Trí linh đã đáp lại!
Một hàng chữ nhảy ra trên giao diện.
< Làm thế nào tiêu diệt loại quỷ hóa tà từ oán niệm, dùng 30 điểm tích lũy trao đổi đáp án. >
Đây là…
Giang Dược đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý bị cự tuyệt vô tình, tuy nhiên hắn ngàn lần không thể ngờ được, thứ trời đánh này lại mặt dày vô sỉ đến mức độ ấy, phải thu tiền mới chịu trả lời!
Chiếc thuyền hữu nghị của đôi bên nháy mắt tràn đầy mùi tiền.
Còn có hệ thống nào không biết xấu hổ hơn cái hệ thống này hay không a?
Điểm tích lũy, Giang Dược chưa bao giờ dùng qua thứ đồ chơi này, không biết giá trị của nó đáng bao nhiêu, bởi vậy cũng không có khái niệm quá lớn với con số 30 điểm tích lũy này. Đang lúc nước sôi lửa bỏng, nếu đổi được thì hắn cứ đổi thôi.
Tích tích tích tích…
Từng hàng văn tự nhảy ra trên giao diện.
Sau khi xem xong, khuôn mặt Giang Dược không ngừng co giật, sắc mặt có chút âm tình bất định.