Lão Triệu là ông chủ một quán cơm bên cạnh bệnh viện Tinh Thành số hai, chuyên kinh doanh bữa tối cùng bữa ăn khuya.
Nhất là bữa ăn khuya, mượn vị trí có lợi bên cạnh bệnh viện Tinh Thành số hai, những năm qua quả thực đã giúp lão Triệu kiếm được một ít tiền.
Mỗi ngày bận đến hai ba giờ sáng, mặc dù mệt như chó, nhưng một ngày lãi ròng hai, ba ngàn đồng là thu nhập mà rất nhiều kẻ làm công ăn lương không bao giờ dám mơ đến.
Nhất là khoảng thời gian gần đây, bệnh nhân của bệnh viện Tinh Thành số hai thật giống như nhiều lạ thường, dẫn tới việc buôn bán của ông càng khấm khá hơn trước. Lãi ròng mỗi ngày đã vượt quá ba ngàn, khiến lão Triệu càng nhiệt tình hơn gấp bội.
Trong mơ ông còn nghĩ, hay là thuê luôn hai cái cửa hàng mặt tiền bên cạnh để khuếch trương quy mô?
Ngay lúc ông đang vui vẻ đếm tiền trong giấc mộng đẹp, bỗng nhiên cửa phòng rầm một tiếng bị phá toang.
Hai người xông vào như mãnh hổ vồ mồi, một người đưa tay nhấn ông trên giường, cũng chẳng buồn để ý vợ lão Triệu đang nằm kế bên không một mảnh vải che thân.
"Các anh là ai, các anh muốn làm gì đó?"
Lão Triệu đang ngủ mê man, bỗng bị đeo lên một chiếc còng tay lạnh buốt, còn chưa kịp tỉnh hồn thì đã trực tiếp bị kéo xuống lầu, đẩy lên xe cảnh sát.
…
"Mấy anh cảnh sát ơi, tôi chỉ là một tên dân đen mở quán cơm, luôn làm ăn thành tín, giấy chứng nhận đầy đủ, nấu nướng hợp vệ sinh, kiếm chút tiền lao lực, mấy anh lại nỡ lòng nào đối xử với tôi như vậy, mấy anh còn lương tâm hay không?" Lão Triệu mặt đắng chát tỏ vẻ đáng thương.
Đùng!
Cảnh sát Hàn vỗ bàn một cái: "Anh giả ngu với tôi đúng không?"
Dứt lời, ông chỉ vào màn hình lớn trên tường, một đoạn video theo dõi bắt đầu được phát.
Trong video, lão Triệu khiêng một cái máy cắt thủy lực chạy pin loại đơn giản, mò đến cửa nhà xác bệnh viện Tinh Thành số hai, rẹt rẹt hai phát cắt bỏ dây xích sắt, xé mở giấy niêm phong ném qua một bên.
Sau đó, video đổi sang cảnh tượng bên trong nhà xác.
Lão Triệu dùng máy cắt thủy lực bẻ gãy ổ khoá, kéo ra một ngăn chứa xác, lật thi thể lên trên, rồi đẩy ngăn chứa trở về chỗ cũ, xong hết thảy mới thản nhiên rời đi nhà xác.
Hai đoạn video cộng lại không tới mười phút đồng hồ, động tác của lão Triệu trong video nhìn khá vụng về, cũng luôn giữ tư thế không ngẩng đầu. Nhưng video lại có thể xác định chính là ông ta, hệ thống nhận diện khuôn mặt cũng có kết quả tương tự.
"Nói đi, ai đã sai khiến anh làm thứ chuyện thất đức này?" Gương mặt cảnh sát Hàn mây đen giăng kín, một cái mạng a, cũng bởi vì hành động kỳ quái của lão Triệu mà một người đang sống yên lành bỗng dưng bị mất mạng!
Lão Triệu giơ còng tay cạch cạch cạch, muốn nện lên trán của mình, bất đắc dĩ còng đã bị cố định, căn bản không nện được. Ông không ngừng lắc đầu, ý đồ để cho mình tỉnh táo lại một chút, đến bây giờ ông còn cảm thấy mình đang nằm mơ.
"Đừng diễn trò nữa!" Cảnh sát Hàn giận dữ mắng.
Lão Triệu tỏ vẻ cầu xin: "Anh cảnh sát, đây thật sự không phải tôi làm a. Lão Triệu tôi đâu có bị trúng tà, sao lại có thể làm ra thứ chuyện thất đức này được chứ?"
"Chứng cứ rõ rành rành, anh còn muốn ngụy biện?"
"Thật không phải tôi! Tôi thề, đó thật sự không phải tôi mà! Các anh làm ơn điều tra lại đi! Tối hôm qua sau khi thu dọn cửa tiệm, tôi đã về nhà ngủ! Vợ tôi có thể làm chứng! Đúng rồi, sau khi tôi về nhà tắm rửa, còn làm chút chuyện ấy ấy với vợ. Các anh có thể tới nhà tôi kiểm chứng lại a!"
"Cảnh sát, các anh không thể oan uổng cho người tốt như vậy được!"
"Lão Triệu tôi đây có thể kiếm được đồng tiền này, cũng là thơm lây nhờ bệnh viện, làm sao tôi có thể đến bệnh viện phá hoại được? Chuyện thất đức vô lương tâm như vậy, nhà họ Triệu tôi quyết không bao giờ làm!"
Cảnh sát Hàn cười lạnh nói: "Camera theo dõi quay rành rành thế kia, anh còn chối? Cũng không sao, hiện trường còn có vân tay, có những thứ vụn vặt khác. Hiện tại khoa học kỹ thuật tân tiến lắm, anh không thừa nhận, khoa học kỹ thuật sẽ nhận thay anh, để anh không còn lời nào mà chối cãi!"
"Vậy tôi xin được giám định, giám định ngay lúc này! Tôi bị oan, tôi không sợ, tôi thỉnh cầu hiện tại giám định ngay! Đêm hôm qua mãi đến ba giờ tôi mới về đến nhà, tắm rửa, ấy ấy, bốn giờ hơn mới ngủ. Các anh đừng hòng vu oan cho tôi!" Cảm xúc Lão Triệu đang kích động, nói liếng thoắng như bắn liên thanh vậy.
Trái lại cảnh sát Hàn vẫn bình chân như vại.
Thể loại cố làm ra vẻ này, ông đã gặp nhiều, hôm qua chẳng phải vừa gặp một người hay sao?
Nhắc mới nói người này vẫn là giáo viên trường trung học Dương Phàm danh tiếng, chủ nhiệm lớp top đầu của trường, vẻ ngoài trông thư sinh nhã nhặn, ai ngờ bên trong lại là mặt người dạ thú?
Kết quả so sánh DNA vừa ra, sự thật đã rõ rành rành, không cách nào ngụy biện.
Đương nhiên, những kẻ hung ác cùng cực này dù cho đối mặt kết quả giám định như sắt thép lại vẫn còn hung hăng kêu oan. Quả thực là phần tử ngoan cố cứng đầu.
Ra khỏi phòng thẩm vấn, cảnh sát Hàn trở lại văn phòng, phát hiện Giang Dược chẳng biết đã đi đâu, ngược lại có thêm một vị trưởng ban La.
"Cậu Giang đâu rồi?"
"Người ta vẫn còn là học sinh." Trưởng ban La nhắc nhở.
Cảnh sát Hàn vỗ đầu một cái: "Đúng nhỉ, hôm nay nên đi học."
"Trưởng ban La, việc này quá tà dị! Đồn cảnh sát chúng tôi xem như bó tay toàn tập, đoán chừng phải nhờ các anh tiếp quản."
"Ha ha." Tiếng cười này của trưởng ban La có chút kiêu ngạo, giống như đã sớm dự đoán trước.
"Anh cũng đừng tỏ vẻ ta đây, việc này vốn là anh làm nửa đoạn đầu, lại không xử lý ổn thỏa a." Cảnh sát Hàn rất không thích cái kiểu ra vẻ ‘Không phải nhằm vào ai mà tất cả mọi người ở đây đều là rác rưởi’ của trưởng ban La.
Trưởng ban La nhún nhún vai: "Chuyện tôi làm rất ổn thỏa, chỉ là cảnh sát các anh không chịu trông chừng, để bọn xấu tranh thủ thời gian chênh lệch. Thế nào, người nọ chịu cung khai chứ? Ai chỉ điểm?"
"Miệng vẫn còn cứng lắm, chết không chịu thừa nhận. Chờ kết quả giám định thôi."
"Chờ? Đây chính là biểu hiện cụ thể của sự làm việc vô năng. Đợi tới đợi lui, món ăn cũng đã nguội lạnh." Trưởng ban La lạnh lùng nói.
"Thế anh có biện pháp nào tốt hơn không?"
"Muốn người khác cung khai, không phải nên dùng một ít thủ đoạn?" Trưởng ban La âm u nói.
"Tuyệt đối không được!" Tra tấn bức cung, cảnh sát Hàn hành nghề nhiều năm cũng chưa từng chơi lớn đến thế.
"Tôi không rảnh nghe anh nói xàm nữa. Phía chúng tôi sẽ tiếp nhận vụ án này, mau mau bàn giao đi, về phần xác chết ở bến cảng Tân Nguyệt sáng sớm hôm nay, cũng giao cho người của chúng tôi luôn."
Trưởng ban La ném qua tờ văn kiện bàn giao: "Ký tên đi."
Ký xong, cảnh sát Hàn ngẩng đầu lên: "Trưởng ban La."
"Có gì thì nói nhanh."
"Ngoại trừ lúc giám định tử thi ra, nhớ kỹ phải giữ thi thể mặt hướng xuống, lưng quay lên trên." Một chuỗi những chuyện tà dị vừa rồi quả thật đã dạy cảnh sát Hàn học ngoan.
Bộ logic từng tin tưởng vững chắc trước kia, rõ ràng đã bị dao động.
Trưởng ban La giật mình, nửa ngày mới rặn ra được một chữ: "Biết."
Trưởng ban La vừa đi đến cửa, liền nghe được chuông điện thoại di động của cảnh sát Hàn vang lên.
Sau khi bấm nhận cuộc gọi, chưa được hai câu, mặt cảnh sát Hàn đã biến sắc.
"Cái gì? Lại xảy ra vụ án cưỡng gian giết người?" Giọng nói của cảnh sát Hàn đã tiếp cận biên giới sụp đổ. Sao có thể vậy được?
Mặc dù Tinh Thành rất lớn, nhưng liên tục hai ngày xuất hiện án cưỡng gian giết người trong khu quản hạt của mình, quả thực có chút trái với lẽ thường.
Trưởng ban La ban đầu dự định rời đi, nghe vậy liền quay đầu căn dặn một câu: "Trước tiên gửi cho tôi một phần tư liệu của vụ án."
Nếu chỉ là vụ án riêng lẻ, bình thường không cần phải liên tưởng quá nhiều. Nhưng nếu nó không ngừng phát sinh, vụ án sẽ khó tránh khỏi trở nên cực kỳ phức tạp.
Đến hiện giờ, vụ án này không chỉ là phức tạp lên mà còn mang đậm sắc thái quỷ dị.
…
Phòng học chỉ có một phần ba học sinh, một phần ba được sắp xếp tham gia kiểm tra sức khỏe vào buổi sáng. Còn một phần ba còn lại thì được thu xếp kiểm tra vào xế chiều hôm nay.
Nói cách khác, tất cả mọi người trong lớp cần phải hoàn thành kiểm tra sức khỏe nội trong ngày hôm nay.
Bởi vì không đủ người, lớp học chủ yếu vẫn là để học sinh tự học. Giáo viên các môn thay phiên nhau lên lớp, học sinh có chỗ nào không hiểu có thể đi lên đặt câu hỏi.
Giang Dược thân ngồi trong lớp, tâm trí lại suy nghĩ miên man.
Còn mấy tháng nữa là tới kỳ thi đại học, kiến thức cần có, hắn đã sớm nắm vững vượt mức, dù cho hiện tại đi thi, hắn cũng có thể dễ dàng thi đậu, thậm chí dễ dàng đậu thủ khoa.
Vậy thì sao kia chứ?
Thi vào trường tốt nhất, sau khi tốt nghiệp nhận được một offer hoàn mỹ?
Theo logic thông thường, được vậy là tốt nhất.
Thế nhưng, tất cả mọi thứ vẫn còn bình thường hay sao?
Quỷ ăn tuổi, oán linh…
Giang Dược khẳng định là còn rất nhiều lực lượng thần bí, sinh vật thần bí đang trốn ở trong góc tối chưa bị phát hiện, lúc nào cũng có thể duỗi ra răng nanh của bọn chúng!
Hơn nữa, buổi kiểm tra sức khỏe ngày hôm qua cũng đã cho thấy tiến trình phát triển của loài người có lẽ đã sắp rẽ nhánh.
Tư duy ban đầu, trật tự xã hội ban đầu, dưới tình thế chuyển biến không ngừng trước mắt, nói không chừng sẽ trở nên không đáng một xu!
Giang Dược tô tô vẽ vẽ trên một tờ giấy A4, tỉa gọt mọi chuyện xảy ra những ngày qua lại một lần nữa.
Lý Nguyệt ngồi cùng bàn vẫn yên tĩnh trước sau như một, không sinh sự, không gây chuyện, ngẫu nhiên dừng bút, sẽ yên lặng nhìn một chút sang phía Giang Dược.
Mặc kệ Giang Dược đang làm cái gì, xưa nay cô đều không hỏi một câu, cũng sẽ không làm phiền. Dù cho Giang Dược quay tay dưới gầm bàn, chỉ sợ Lý Nguyệt cũng sẽ không có phản ứng là bao.
Danh xưng người tàng hình vạn năm không phải chỉ để nói cho vui.
Theo Lý Nguyệt, học sinh xuất sắc như Giang Dược có làm chuyện gì cũng đều là lẽ đương nhiên.
Học giỏi liền có thể tùy hứng như thế.
Hàn Tinh Tinh và Giang Dược cách nhau một dãy bàn, lại ngồi gần bục giảng hơn Giang Dược, dẫn đến khuyết điểm chính là, mỗi lần cô muốn nhìn lén Giang Dược, biên độ động tác sẽ rất lớn, chẳng những phải quay đầu, còn phải nghiêng người, xuyên qua nhiều cái đầu đáng ghét che chắn, mới có thể nhìn thấy anh chàng học giỏi điển trai.
Hơn nữa còn chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt.
Đương nhiên, dù chỉ có nửa bên mặt này, Hàn Tinh Tinh vẫn có thể nhìn suốt cả tiết học mà không thấy chán.