"Đừng nghe, đừng nhìn, đi mau!" Giang Dược khẽ quát.
"Anh hai, nó đang gọi tên em, gọi Tam Cẩu!" Tam Cẩu vốn có tiếng phóng khoáng gan dạ, vậy mà lúc này giọng nói cũng có chút không được tự nhiên.
Tay cậu níu lấy Giang Dược, chết sống đều không cho hắn tiếp tục tiến lên phía trước.
"Anh hai, là Thang Đầu, là Thang Đầu gọi em!" Tam Cẩu càng thêm thấp thỏm lo âu.
"Thang Đầu nào?"
"Là con trai nhà Thang Hựu Thanh trong thôn, vài năm trước bị một con gấu đen tha đi, gặm mất nửa bên đầu."
Tam Cẩu vừa nhắc nhở, Giang Dược lập tức có ấn tượng.
Hắn ngày thường cực ít khi về thăm quê, nhưng cũng từng nghe qua câu chuyện thê lương này. Theo lời thôn dân đi tìm xác lúc ấy, đứa nhỏ chết cực kỳ thảm, lúc mai táng thiếu hơn nửa cái đầu.
Vừa nghĩ đến đây, toàn thân trên dưới Giang Dược lập tức lạnh buốt.
Không nói hai lời, Giang Dược nâng Tam Cẩu lên định đi gấp. Nhưng Tam Cẩu lại không chịu phối hợp, hai chân giãy giụa, hai tay bịt lỗ tai, khàn giọng la hét.
"Tôi không thấy đầu cậu đâu hết, không thấy đâu hết. Thang Đầu à, đầu cậu đã bị gấu đen gặm mất rồi."
Tam Cẩu lớn đến tầm này, một khi quyết tâm giãy giụa không phối hợp, Giang Dược quả thật khó mà gánh nổi, đành phải thả cậu xuống, khổ nỗi đã đốt sạch giấy vàng, cũng may trong túi hắn còn có nửa bao thuốc.
Giang Dược móc ra ba điếu, cố hết sức châm lửa, vái không khí ba lạy.
"Oan có đầu nợ có chủ, chớ hại người vô tội. Âm dương khác biệt, đường ai nấy đi..."
Loại tình huống Tam Cẩu gặp phải này, hoặc là người âm đi đường dương, hoặc là người dương đi nhầm đường âm.
Ba điếu thuốc còn chưa đốt qua một nửa thì Tam Cẩu đã chậm rãi bình tĩnh lại. Mặc dù mắt cậu còn có vẻ hoảng sợ, nhưng cũng coi như bình thường trở lại.
Giang Dược thuận theo ánh mắt chưa tỉnh hồn của Tam Cẩu, dùng cuốc bới bụi cỏ, ra là một bãi tha ma.
Phía trước một nấm mồ nhỏ nào đó có vật sống đang đào lỗ, khi hắn tới gần xem xét thì mới nhìn rõ là con triết núi. Bên cạnh nấm mồ là một khối bia đất nằm nghiêng ngả sõng soài, loáng thoáng có ghi chữ Thang.
"Thang Đầu được chôn ở đây?" Giang Dược hỏi.
Tam Cẩu lắc đầu tỏ vẻ không xác định: "Cậu ấy cùng tuổi em, khi còn bé thường hay chơi đùa với nhau. Năm cậu ấy bị tha mới có bảy tuổi, lúc hạ táng em đang ở nhà dì nhỏ trên trấn, không biết cậu ấy chôn chỗ nào."
Con triết núi nọ kỳ quặc đến lạ thường, gặp người chẳng những không tránh, ngược lại còn quay ngoắt đầu đánh giá hai anh em, mơ hồ còn có vẻ hơi gật đầu, như đang chào hỏi.
"Đi thôi." Giang Dược chỉ cảm thấy hôm nay chuyện lạ khắp nơi, không muốn ở lâu thêm một giây đồng hồ nào.
Quãng đường xuống núi còn lại, Tam Cẩu thay đổi bản tính líu ríu trước đây, rầu rĩ không nói câu nào.
Mãi đến dưới chân núi, Tam Cẩu mới lầm bầm: "Anh hai, anh tin hay không? Vừa rồi thật sự là Thang Đầu đang gọi em, cậu ấy còn ngoắt nửa cái đầu về phía em, hỏi em có nhìn thấy nửa bên đầu còn lại của cậu ấy hay không nữa!"
Giang Dược rất muốn răn dạy hai câu, nhưng sau một hồi lâu sắp xếp suy nghĩ, lại cứ có cảm giác bất lực.
"Tam Cẩu, cuối Thanh minh, cô hồn dã quỷ không nhà về. Có lẽ Thang Đầu đang cô đơn, tiết Thanh minh không ai cúng mộ, cho nên mới chào hỏi với em."
Giang Dược nói xong bản thân cũng muốn cho mình một bạt tai, nào có ai an ủi con nít như thế?
Ai ngờ Tam Cẩu lập tức hớn hở mặt mày: "Anh hai, đúng là chỉ có anh mới tin em. Giả sử mà nói cho cô út hay chị cả, bảo đảm ăn ngay một cú tát điếng người."
Chứ còn gì nữa!
Giang Dược thầm nghĩ. Mạch suy nghĩ của đứa nhỏ này vốn dĩ khác với con nít bình thường, trông nó giống cần an ủi lắm hả? Ba lời sáo rỗng súp gà cho tâm hồn, chỉ sợ cũng không dùng được trên người nó.
Hai anh em vừa nói vừa nháo trò, không khí đè nén lập tức nhẹ nhõm không ít.
Giang Dược đang định mở miệng, bỗng nhiên đưa tay kéo Tam Cẩu một phát.
Cùng lúc thân thể Tam Cẩu lảo đảo nghiêng về phía trước, ngay dưới bụi cỏ cậu đặt chân, bỗng nhiên có một con mèo vọt ra, cho dù là đang giữa ban ngày ban mặt, cặp mắt xanh rờn kia cũng toát lên vẻ âm trầm khiến người ta phải rùng mình.
Cũng may là động tác bổ nhào vọt tới của con mèo rõ ràng không phải là hướng về phía bọn họ.
Ở một bụi cỏ khác, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một con rắn lớn đang cuộn mình, đầu tam giác ngẩng lên thật cao, lưỡi rắn thò ra thụt vào chĩa về phía con mèo, hiển nhiên cũng là đang ở vào trạng thái chiến đấu cấp một.
Hóa ra là một con rắn hổ mang đầu nhọn, người bản xứ còn gọi là hoa mai rùa, thân mang kịch độc, có tính công kích cực mạnh!
Mèo trắng đấu rắn hổ mang, ngay trước đình Cửu Lý.
Nếu chỉ nhìn từ góc độ sinh vật học, đại chiến mèo và rắn cũng không tính là việc lạ gì.
Nhưng nó lại diễn ra ở ngay đình Cửu Lý, nơi tràn đầy sắc thái thần học, chưa kể còn là mèo trắng với rắn hổ mang, nếu rơi vào trong mắt của đại sư Âm Dương, tuyệt đối là chuyện lớn bằng trời.
Người xưa có câu thế nào nhỉ?
Bạch hổ đấu Thanh long, trời đất phải ngả nghiêng!
Tam Cẩu không sợ trời không sợ đất, mặc dù mới vừa rồi bị Thang Đầu hù dọa một phen, nhưng thoáng cái là quên, lúc này nhìn chằm chằm màn long tranh hổ đấu say sưa ngon lành.
Có điều Giang Dược không nuông chiều nữa mà kéo Tam Cẩu đi một mạch.
Nhìn sắc mặt ngưng trọng đến dọa người của anh hai mình, Tam Cẩu dường như có phát giác, cũng không tiếp tục kiên trì, mặc dù bất đắc dĩ nhưng cậu vẫn theo chân Giang Dược trở về.
Chỉ là cậu đi một bước thì lại ngoáy đầu về sau ba bận, nhìn vẻ hóng chuyện nhiệt tình của cậu, có chỗ nào giống như là vừa mới bị hù dọa một hồi?
“Anh hai! Chờ em chút.”
Vừa đi khoảng chừng một trăm mét, Tam Cẩu lại xảy ra vấn đề.
“Lại có chuyện gì nữa? Nơi đây cũng không còn là núi Đại Kim, em cũng đừng có nói ba thứ chuyện ma quỷ gì đấy.”
Tam Cẩu há to miệng, ngơ ngác ngắm nhìn đình Cửu Lý nằm phía sau lưng bọn họ.
“Anh hai, anh xem thử xem, đòn dông của đình Cửu Lý dường như đã gãy mất thì phải?”
Tam Cẩu trước giờ vốn tùy tiện mà lúc này lại không còn tí cười đùa nào trên mặt.
Đình Cửu Lý có kết cấu dạng cánh, giữa cao, hai bên thấp. Thanh đòn dông ở giữa giống như cột sống của một người, hai bên đòn dông là các thanh xà ngang đóng vai xương sườn.
Đòn dông gãy mất, đồng nghĩa trụ cột của cả công trình kiến trúc không còn.
Giang Dược nhìn bao quát toàn cảnh, đình Cửu Lý mô phỏng hình dáng Chu tước vỗ cánh bay lên, nhưng hiện tại đỉnh đình quả thật có hơi chìm xuống, tư thế vỗ cánh bay lượn rõ ràng không còn giãn ra như trước nữa, giống như một con Chu tước bị bệnh.
Nhìn xa xa, thấp thoáng có thể thấy một đoàn khí màu xanh đen phía trên đình Cửu Lý , như ẩn như hiện, giống như một cái nắp bao phủ trên không ngôi đình.
Nếu bắt buộc phải gán ghép miễn cưỡng, hơi triển khai liên tưởng một chút, đám khí xanh đen kia thật giống như một cái búa nặng, treo cao phía trên đình Cửu Lý!
"Chuyện gì thế này? Hàng năm đều có việc lạ, thế nhưng hôm nay đặc biệt nhiều vậy a?"
Đình Cửu Lý này trải qua nhiều năm mưa gió như vậy, vẫn luôn đứng vững không ngã.
Đang yên đang lành, sao tự nhiên đòn dông lại gãy mất?
Mặc dù Giang Dược không quá tin vào mấy chuyện âm dương phong thủy, nhưng hắn bị gốc gác gia truyền ảnh hưởng, cho nên cũng có lòng kính sợ đối với số mệnh tự nhiên, đối với tình thế đất trời.
Từng việc từng việc lạ một liên tiếp xuất hiện.
Rõ ràng là quá mức không thích hợp!
Mẹ ruột nhập mộng, khung hình rơi xuống đất, bóng người phụ nữ váy hoa, tiền giấy dễ cháy, Thang Đầu tìm đầu, long hổ đánh nhau, Chu tước gãy xương sống...
Ngày thường, dù cho chỉ gặp được một chuyện trong số đó, cũng tuyệt đối là nghe rợn cả người.
Mặc dù Thanh minh quả thật là thời gian đặc thù, nhưng trong vòng mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, từng cái chuyện lạ giống như phim bộ, không ngừng chiếu hết tập này đến tập khác, thậm chí giữa các tập còn không thèm xen kẽ quảng cáo.
Nếu nói tất cả đều là trùng hợp, đích thật là không thể nào nói nổi.
Trên đường, thấy anh hai tâm sự nặng nề, Tam Cẩu cái hiểu cái không.
"Anh hai, anh đang lo về chuyện của Thang Đầu hả? Các bậc cha chú từng nói, gặp phải thứ không sạch sẽ, cứ đốt giấy, thắp nhang, lạy ba lạy, đúng cấp bậc lễ nghĩa là được. Thang Đầu khi còn sống rất tốt với em, sau khi chết càng sẽ không hại em."
Suy nghĩ của Tam Cẩu rất thuần phác, trong sự nhận thức của cậu, còn không hiểu cái gì là long hổ đánh nhau, Chu tước gãy xương sống.
Chuyện của Thang Đầu, cậu chỉ coi là việc tình cờ.
Dân miền núi từ nhỏ đến lớn, có ai chưa từng gặp qua chuyện tà dị? Huống chi, ca dao bản địa đều nói, cuối Thanh minh, cô hồn dã quỷ không nhà về. Bài ca dao này đời đời tương truyền, Tam Cẩu từ nhỏ nghe đến lớn, sớm có chuẩn bị tâm lý.
Bởi vậy, mặc dù việc này có chút tà dị, Tam Cẩu chỉ coi là chuyện cá biệt, cũng không có liên tưởng nhiều, huống hồ tuổi cậu còn nhỏ cũng không có năng lực suy nghĩ sâu xa.
Nói cách khác, Tam Cẩu chỉ biết ‘hình’, chứ không hiểu phân tích ‘thế’.
Nếu nói mấy việc trước đó chỉ là từng cái ‘hình’, xem như từng việc cụ thể độc lập với nhau, như vậy long hổ đánh nhau, Chu tước gãy xương sống, thì thấp thoáng dẫn dắt một loại thế nào đó.
Đương nhiên đây chỉ là Giang Dược căn cứ gia học uyên thâm mà dự cảm theo bản năng.
Dự cảm thì dự cảm, nhưng hễ dính đến thiên địa đại thế, sức mạnh cá nhân giống như hạt muối bỏ biển, chỉ sợ cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Tam Cẩu gặp anh hai không đáp lời, cũng không phật lòng, lại nghĩ linh tinh nói: "Anh hai, vừa rồi con rắn kia có phải hay không hoa mai rùa da xanh? Dám cũng mười mấy cân ấy chứ! Giả sử mà bắt về được, cho vô nồi hầm một phen, khẳng định ăn thả cửa."
Tam Cẩu là cậu bé sơn thôn, trong xương thấm đượm sự nhanh nhẹn dũng mãnh của dân miền núi.
Cuộc đời dân miền núi truyền thống chỉ có hai loại logic sinh tồn: Hoặc là chinh phục tự nhiên, hoặc là bị tự nhiên chinh phục.
Bắt rắn bỏ nồi hầm cách thủy, chẳng qua chỉ là một trong số những sinh hoạt giản dị tự nhiên hàng ngày của người miền núi mà thôi.