“Đồ cầm thú.” Người đàn ông đang đứng trước mặt giống như ác ma, ánh mắt hằn lên tia giận dữ quỷ dị, “Mày là đồ không có lương tâm, là bác sĩ mà thiếu đạo đức nghề nghiệp!”
Sau đó, gã giơ chân lên, gần như nổi điên đạp về phía Trương Mẫn Nhi.
Tại hành lang bệnh viện bỗng chốc trở nên thật hỗn loạn.
“Đồ khốn, trả con lại cho tao, tao không dễ gì có con. Sao mày, sao mày dám cướp con tao?” Người đàn ông giống như phát điên, giận dữ hét vào mặt cô.
Sản phụ đỡ đẻ mười lăm tiếng, cuối cùng sản phụ khó sinh vẫn không thể nào thuận lợi sinh ra đứa trẻ.
Đứa bé kia chào đời không được bao lâu đã không còn hơi thở.
Cũng bởi vì sự kiện này, người đàn ông một lòng tha thiết có con kia mới trở nên phát điên, thậm chí Trương Mẫn Nhi mới từ phòng sinh nở đi ra không bao lâu, gã đã thở hồng hộc chạy tới đòi sống chết với cô.
Trương Mẫn Nhi trải qua giải phẫu đỡ đẻ hơn mười lăm tiếng vốn đã mệt bở hơi tai, bây giờ ngay cả sức đánh trả còn không có nói chi là giải thích cho gã ta hiểu.
Gã ta vẫn đánh cô điên cuồng, xung quanh rất nhanh đã xuất hiện rất nhiều bác sĩ, y tá cùng bảo vệ tới can ngăn, kéo người đàn ông đang mất kiểm soát này ra.
Trương Mẫn Nhi dựa vào bức tường thở hổn hển, ho khan mấy tiếng, liền ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng.
Đưa tay sờ khóe miệng, vậy mà đã rỉ máu.
Trương Mẫn Nhi tốn sức muốn đứng lên, vừa lấy tay chống người dậy liền cảm thấy cả đầu choáng váng. Trước mắt bỗng trở nên tối sầm, suýt chút nữa đã ngã xuống, may mà trước mặt có người đi ngang qua, cô liều mạng túm chặt lấy tay hắn.
Lục Dương đang ung dung bước đi, chỉ thấy phía bên kia đang cãi nhau rất náo nhiệt. Hắn cũng không phải kẻ bao đồng thích xăm soi chuyện người khác, vì vậy không để ý chỉ đơn giản đi lướt qua. Thế nhưng, hắn không hề nghĩ tới việc vị bác sĩ trong vụ ẩu đả kia lại đột nhiên túm lấy tay mình.
Lục Dương nhìn ống tay áo bị người kia túm lấy, còn túm ra nếp nhăn, hắn không vui nhăn mày, trầm giọng yêu cầu, “Phiền cô buông ra.”
Trương Mẫn Nhi gạt đi vệt máu nơi khóe miệng, hơi thở nói chuyện cũng nhấp nhô không đều.
Lục Dương cảm thấy thật mất thời gian, lặp lại một lần nữa, “Buông ra!”
Người kia vẫn túm chặt không chịu thả ra.
Lục Dương đang vội muốn chết, hắn đang chuẩn bị đến thăm Trương Hiểu Minh, không biết tên khốn khiếp Vương Thành Luân làm người yêu kiểu gì lại không ở bên cậu, để cậu bị đối thủ cạnh tranh của gã chơi trò bắt cóc giấu người.
Nghe bảo Hiểu Minh chỉ bị thương ở tay, nhưng hắn lại gấp đến thôi rồi, gương mặt trở nên âm trầm, không chút lưu tình giật mạnh tay Trương Mẫn Nhi ra.
Sau đó bước chân trở nên vững vàng, hắn cũng không thèm xin lỗi, chỉ thẳng lưng đi thẳng.
“Bác sĩ Trương, bác sĩ Trương, cô có sao không?”
“Bác sĩ Trương, cô chảy máu rồi kìa...”
Trương Mẫn Nhi trước khi ngất xỉu, chỉ cảm thấy hơi bị… quê.
Sau sự kiện gã đàn ông gây rối đó, cô được nghỉ phép tận một tháng.
Bác sĩ trưởng cũng rất bất đắc dĩ về chuyện vừa xảy ra, nhưng ông vẫn ôn tồn khuyên nhủ Trương Mẫn Nhi, làm bác sĩ thường xuyên gặp phải bệnh nhân không hiểu chuyện, nhưng cũng không vì vậy lại nghi ngờ năng lực của bản thân. Ông còn khuyên cô cứ nghỉ ngơi thật tốt rồi hẵng quay trở lại bệnh viện.
Đối với Trương Mẫn Nhi nghỉ phép hay ở nhà gì cũng giống nhau, cô chỉ biết lười biếng nằm một chỗ ở nhà, đọc sách rồi lại xem tivi hết một tháng.
Hôm nay Trương Mẫn Nhi thực rảnh rỗi, cô được Vương Thành Luân mời đến tham dự bữa tiệc kỷ niệm 7 năm gã và Trương Hiểu Minh yêu nhau. Cô dù sao cũng là bạn thanh mai trúc mã của gã, nghĩ đến thể diện của gã liền dứt khoát đồng ý.
Trương Mẫn Nhi hứng thú tìm đầm dạ hội hiếm hoi lắm mới có dịp mặc, không quên chuẩn bị túi xách cùng phụ kiện đắt tiền đồng bộ với quần áo.
Cô sửa soạn bản thân một chút, không dễ gì quay trở lại dáng vẻ hăng hái trước đây, liền cầm lấy chìa khóa xe xuống nhà, phi thẳng đến nơi tổ chức sự kiện.
Lúc Trương Mẫn Nhi bước vào cổng, bạn thân cô, Vương Thành Luân đã đứng đó chờ sẵn.
“Ài, thật lề mề quá đi, sao giờ cậu mới đến?” Vương Thành Luân không chút khách khí vỗ vỗ vai cô, “Nào, qua đây.”
Trương Mẫn Nhi lẽo đẽo đi theo sau gã.
“Nhìn cậu kìa, nếu hôm nay mình không lôi cậu ra ngoài, chắc chắn cậu lại ru rú ở trong nhà đúng không?” Vương Thành Luân thở dài về phía cô, càu nhàu lên án.
Trương Mẫn Nhi lấy tay gãi gãi tóc, cô không biết nên trả lời thế nào cho phải.
Đúng lúc ấy, ở cổng vào một trận hỗn loạn.
Trương Mẫn Nhi tùy ý liếc mắt, liền thấy một thân ảnh quen thuộc tiến vào bữa tiệc. Nam nhân kia vóc người cao lớn mạnh mẽ, đường cong khuôn mặt cực kỳ có mị lực rất nhanh đã thu hút ánh nhìn từ phụ nữ xung quanh, toàn thân tràn ngập hơi thở nam tính.