Vật thể to lớn bị kẹp chặt trong hang động nóng ấm, khoái cảm đầy sung sướng khiến đầu óc cứ lâng lâng. Trong tâm trí Lục Dương lúc bấy giờ chỉ có một ý niệm, chính là hung hăng ăn tươi nuốt sống Trương Mẫn Nhi, làm cho cô ngoài hắn ra sẽ chẳng thể làm được với bất kỳ gã đàn ông nào khác.
Trương Mẫn Nhi quay đầu, khớp tay nắm chặt lấy góc gối, hàm răng cắn chặt quyết không để tiếng rên rỉ lọt ra mà nuốt hết xuống bụng. Lục Dương nhìn thấy bộ dạng gò bó của cô một tay ôm lấy eo, một tay ôm cô ngồi lên người hắn.
Động tác bất ngờ theo phản xạ Trương Mẫn Nhi ôm chầm lấy cổ hắn, khiến khoảng cách giữa hai người thân mật đến mức có thể nghe được hơi thở dồn dập của nhau.
Tư thế nửa ngồi nửa nằm không mấy thoải mái này làm vật thể to lớn càng dễ dàng đâm sâu hơn mấy phần, Trương Mẫn Nhi cảm thấy bản thân đang lâm vào tình huống ngày một nguy hiểm, hễ gỡ tay ra khỏi cổ hắn một lát thôi liền té xuống giường một cái oạch. Thế nên, không những hai tay mà cả hai chân cô đều bất đắc dĩ quấn lấy eo hắn, há miệng cắn một ngụm thiệt đau lên vai đối phương xem như trả thù hắn dám làm càn.
Lục Dương không hề để ý đến dấu cắn được lưu lại trên bả vai, hắn bận bóp chặt cặp mông căng tròn ngọt nước bên dưới của cô phấn khích nhào nặn, rồi dùng bàn tay ịn dấu khiến chúng đỏ ửng.
Lần mây mưa này Lục Dương khó có thể khống chế được, thứ to lớn dưới thân hắn vẫn nóng hôi hổi đâm vào rất sâu nhưng không hề gây tổn thương cho bên trong, trái lại kỹ thuật đâm rút điêu luyện khiến Trương Mẫn Nhi không chịu nổi buộc phải bắn ra.
Bình thường cô cũng rất hay tập thể dục để nâng cao sức khỏe, đồng thời khả năng dẻo dai của cơ thể rất phối hợp với đối phương làm ra nhiều tư thế kỳ lạ. Quả thật từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài của cô đều rất phù hợp với tiêu chuẩn bạn đời của hắn.
Trương Mẫn Nhi dù sao cũng xấp xỉ 30, ở cái tuổi như cô lại không có kinh nghiệm giường chiếu rất hiếm thấy. Thế nên, Lục Dương rất vinh hạnh và vui sướng khi là người đầu tiên được nếm thân thể quyến rũ đầy ngon ngọt này.
Trương Mẫn Nhi không nhớ rõ cả hai đã làm trong bao lâu, cho đến khi cô tỉnh dậy đã ngửi thấy được mùi thức ăn thơm ngào ngạt trong không khí.
Cô khó khăn cựa mình, nhấc cái eo đau điếng do hôm qua ‘làm việc’ quá độ đi vào trong phòng tắm. Lục Dương cùng lúc mở cửa bước vào.
“Sớm.”
Lục Dương đi đến bên cửa sổ kéo rèm, rồi mở hai cánh cửa ra. Từng tia nắng ấm áp bên ngoài chiếu vào phòng ngủ, những hạt bụi li ti trong không khí cũng nhẹ nhàng chuyển động dưới ánh sáng ấm áp.
Ánh sáng chói mắt khiến Trương Mẫn Nhi vừa ngủ dậy phải khó chịu quay mặt đi. Lục Dương nhẹ nhàng đi đến bên giường, vừa đúng lúc che nắng cho cô xỏ dép lê. Hắn khẽ vuốt đầu tóc lộn xộn của cô cho đỡ rối, sau đó lấy áo len trên móc treo đồ khoác lên cho cô, “Vệ sinh cá nhân trước đi rồi xuống ăn sáng.”
Trương Mẫn Nhi ở trong toilet thật lâu rồi mới lề mề bước đến phòng khách, nhìn thấy một bàn đầy món ngon nóng hổi vừa mới nấu. Nào là món mặn, thanh đạm, rau dưa, thịt cá đều có đủ, nếu không biết còn tưởng rằng hắn vung tiền mời đầu bếp hạng A tới nhà nấu chơi.
Lục Dương thấy Trương Mẫn Nhi đang ngơ ngác nhìn đống thức ăn, tông giọng trầm ấm nhắc nhở, “Nào, ăn đi, không thôi lát nguội mất ngon.”
Cô từ từ kéo ghế ra ngồi, hắn bưng đến trước mặt cô một chén súp bào ngư thơm lừng, “Anh không biết khẩu vị em ra sao nên cứ thế tùy tiện nấu. Hồi sáng anh đi chợ có bào ngư tươi lắm, em ăn thử xem.”
Trước đó, Lục Dương sử dụng nhà bếp rất nhiều lần, cũng nấu ra nhiều món ăn ngon. Thế nhưng, cô không thể ngờ một đại thiếu gia nhà giàu như hắn lại có thể sở hữu trừu nghệ không thua gì đại đầu bếp ở nhà hàng sang trọng một chút nào, thậm chí còn hơn chứ không thể kém.
Trương Mẫn Nhi lạnh mặt húp thử một muỗng súp, thanh thanh dịu dịu rất phù hợp với những bữa sáng nhẹ nhàng, đã thế dư vị lưu lại trong miệng còn rất thơm, ăn vào là nhớ mãi.
“Sao? Ngon không?” Hai mắt Lục Dương tò mò nhìn biểu cảm cố kìm nén của đối phương, hắn rất tin tưởng vào tài nấu ăn của mình.
Thế nhưng, Trương Mẫn Nhi ăn xong chỉ im lặng không nói, lẳng lặng múc tiếp từng muỗng súp.
Cô không lên tiếng, ngầm thừa nhận tài nghệ của hắn không tồi.
Lục Dương vui vẻ lại gắp vào chén cô một miếng cá biển hấp, “Nè, còn cái này nữa em nếm thử xem, là cá biển tươi hồi sáng anh mua được đó.”
Lúc Trương Mẫn Nhi đối mặt với Lục Dương, giống như năm đó cô cùng với Vương Thành Luân vậy, bên trong chứa đầy mặc cảm cùng tự ti không đếm xuể.
Với gia thế cùng địa vị của Lục Dương, chỉ cần búng nhẹ ngón tay một cái là hàng trăm, hàng ngàn những cô gái, những chàng trai xinh đẹp xứng đôi vừa lứa với hắn. Lúc đó, hắn không cần phải sớm tối cứ quấn chặt lấy một người không biết tốt xấu như cô. Cũng như cô đã từng thành thực nói với hắn, cô là người không có thứ mà hắn muốn.
“Lục Dương.” Trương Mẫn Nhi buông đũa xuống, khó khăn lắm mới lấy được bình tĩnh nghiêm túc nói với hắn, “Anh thích gì ở tôi?”
Hai cánh môi mỏng của Lục Dương ban nãy còn cười đùa tíu tít, nay đã ngậm chặt không thốt nên lời. Quả thực vấn đề này hắn chưa hề nghĩ đến, bởi vì đối với hắn, tất cả những hành động quan tâm, chăm sóc của hắn đối với cô từ trước đến nay đều là vì bảo vệ hạnh phúc khó lắm mới có được của Trương Hiểu Minh.
“Yêu một người còn phải có lý do sao?” Lục Dương không chút chột dạ, dùng khả năng diễn xuất chuyên nghiệp của hắn để che đậy những âm mưu vừa xấu xa vừa ti tiện của mình, “Chỉ cần đó là em, anh đều thích.”
Có lẽ bản thân Lục Dương lúc này cũng không hề hay biết, ngay thời khắc hắn thốt ra lời nói dối đã khiến cho tương lai sau này của hai người không cách nào đi đến kết cục tươi đẹp được.