Trương Hiểu Minh sau khi nghe tin liền lo lắng cho hắn không thôi, mặc kệ đang nghỉ dưỡng cùng chồng bên nước ngoài, gấp gáp gọi điện thoại hỏi thăm.
“Mày bị sao vậy? Tại sao khi không lại bỏ nhà ra đi, còn bỏ luôn cả sự nghiệp?”
“Không có gì đâu, đây vốn không phải quyết định bồng bột.” Lục Dương bên này không giải thích nhiều, chỉ nói qua loa nhằm trấn an đối phương.
“Mày đừng có nói dối, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại đòi kết hôn với chị tao?” Trương Hiểu Minh cuối cùng cũng hỏi về nỗi băn khoăn suốt mấy ngày nay.
Lúc nhận được điện thoại cũng là lúc Lục Dương đang ở bên cạnh Trương Mẫn Nhi, hắn chỉ nói khi nào có lịch kết hôn sẽ thông báo cho Hiểu Minh đầu tiên, sau đó liền nhanh chóng cúp máy, giống như chột dạ sợ cậu sẽ hỏi nhiều hơn.
Lục Dương hắn giống như một con đỉa giết mãi không chết, cho dù Trương Mẫn Nhi có nói biết bao lời cay độc, người đàn ông này ngoài cười trừ chính là cam chịu dỗ dành cô.
Lục Dương mỗi ngày đều chăm chỉ đến bệnh viện để đón Trương Mẫn Nhi về, nhưng rất tiếc cô luôn giả bộ ngó lơ về sự tồn tại của hắn, coi như không nghe không thấy rồi tự mình lái xe rời đi. Thế nhưng, ông trời luôn cố tình tác hợp bọn họ để đến với nhau.
Một ngày nọ, xe của cô không biết bị hỏng hóc ở đâu mãi không thể khởi động lên được. Lục Dương đứng đợi bên ngoài nhìn thấy liền gõ lên cửa kính, hỏi thăm, “Làm sao vậy?”
Trương Mẫn Nhi dù rơi vào hoàn cảnh khó khăn, vẫn nhất quyết không thèm nói chuyện với hắn.
“Xe hỏng? Hay là em xuống xe đi, rồi anh đưa em về trước. Lát nữa anh sẽ gọi người đến sửa xe cho em.”
“Không cần. Anh không hiểu tiếng người sao?” Trương Mẫn Nhi tức giận trừng hắn, “Tôi với anh đã không còn liên quan đến nhau.”
Thế mà Lục Dương không những không mảy may sợ hãi trước lời đe dọa của cô, ngược lại còn trêu ghẹo, “Đừng giận mà, không thì gương mặt xinh đẹp này sẽ có nếp nhăn mất!”
“Con mẹ nó! Là anh bị điếc hay là bị điên? Mỗi ngày anh đều lẽo đẽo đi theo tôi, chẳng phải tôi đã tỏ thái độ không quan tâm rồi sao? Rốt cuộc là vì lý do gì anh cứ bám theo tôi mãi vậy?”
Lục Dương nghiêm túc đáp trả, “Là do em đã đánh cắp một thứ của anh.”
“Tôi lấy đồ của anh? Tôi lấy đồ gì của anh?” Trương Mẫn Nhi hét lên đầy tức giận, tức đến thở gấp phải bước xuống xe muốn chất vấn người đàn ông cứng đầu này, “Anh nói rõ ràng cho tôi, tôi lấy cái gì từ anh, hả? Anh đưa bằng chứng ra đây! Có thì tôi sẽ trả cả gốc lẫn lãi, còn nếu không thì anh cút ngay cho tôi, đừng bao giờ bén mảng đến đây nữa!!”
Lục Dương chớp mắt, đôi mắt đen thẳm ẩn sâu trong đó là tình cảm ẩn nhẫn kìm nén, sâu đến mức không thể hình dung được, như có ma lực hút lấy người.
“Em đã đánh cắp trái tim của tôi mất rồi.”
Sau ngày hôm đó, mối quan hệ của hai người dần có chút kỳ lạ.
____________
Hôm nay Lục Dương phải đến công ty, không rảnh đứng đợi trước bệnh viện để chở ai kia về nhà nữa.
Trương Mẫn Nhi thầm nghĩ rốt cuộc cũng có một ngày ra hồn. Từ trước đến nay, cô đều không phải là người chủ động liên lạc với Lục Dương. Thậm chí đau đớn hơn, ngay cả số điện thoại của hắn, cô cũng không thèm lưu trong danh bạ, giống như chỉ cần làm vậy sẽ có thể phủi sạch được hết tất thảy sự dây dưa không rõ giữa hai người họ.
Làm việc mệt mỏi rồi về đến nhà, Trương Mẫn Nhi chợt nhớ ra trong tủ lạnh trống không chẳng còn gì ăn cả, chỉ còn thừa vài ba củ hành tím cùng hai trái trứng không rõ còn ăn được hay không.
Thật ra mà nói, Trương Mẫn Nhi không phải là người quá chú trọng trong phương diện ăn uống, nói thẳng ra là tùy tiện. Dù cô là một bác sĩ, nhưng ăn uống lại không khoa học một chút nào, rất tùy tiện, chủ yếu để lấp đầy bụng, chứ ngon hay không lại không mấy quan trọng. Thế nên hôm nay cô lại phải ăn mì tôm nữa rồi.
Trương Mẫn Nhi mở tủ lấy gói mì tôm ra, cho gói gia vị vào, sau đó đập hai trái trứng vào trong tô, rót nước sôi vào. Cô bê tô ra bàn ăn chuẩn bị thưởng thức bữa tối đơn giản của mình thì đột nhiên chuông cửa lại vang lên. Không cần đoán, cô cũng biết vị khách không mời mà tới đang đứng ngoài kia là ai.
Trương Mẫn Nhi giả bộ không nghe thấy, tiếp tục lấy đũa đảo mì bên trong tô.
Lục Dương biết cô đang ở nhà, chỉ là không muốn mở cửa. Hắn ở bên ngoài suy nghĩ một chốc, sau đó nhanh chóng sang gõ cửa nhà hàng xóm.
“Ai vậy?” Người hàng xóm mở cửa nhìn thấy gương mặt xa lạ của Lục Dương, khó hiểu hỏi.
“Làm phiền anh quá, chả là có chút việc tôi muốn nhờ anh…” Lục Dương trên mặt đều là ý muốn xin lỗi, “Tôi với người yêu cãi nhau, bây giờ em ấy giận dỗi không chịu mở cửa cho tôi vào nhà, cho nên có thể làm phiền anh ra mặt nhấn chuông giúp tôi được không?”
Người hàng xóm không tính là thân với Trương Mẫn Nhi, bởi vì gã cũng mới chuyển đến chung cư này từ tuần trước. Thỉnh thoảng, lúc cô trở về có đụng mặt chào hỏi xã giao với gã, còn việc xâu xa hơn rằng cô có người yêu hay không thì gã không biết được.
“Được thôi, tưởng chuyện gì.” Người hàng xóm tính cách hào sảng, không nhiều lời đã sẵn sàng đồng ý cùng hắn sang phòng bấm chuông đến mấy lần, khổ nỗi Trương Mẫn Nhi đều ngó lơ không phản ứng. Rốt cuộc gã ta đành đập cửa nói to, “Cô Trương, là tôi.”