Nhìn bộ dạng như đi bắt ghen tại trận của hắn làm Lý Kiệt chịu không nổi, đây có còn là Lục Dương oai phong lẫm liệt mà anh quen biết không vậy?
Bữa cơm đang yên ổn tự dưng xuất hiện thêm một miệng ăn, Trương Mẫn Nhi ăn cái gì vào cũng thấy không ngon.
Không dễ dàng gì mới kết thúc được bữa cơm, Trương Mẫn Nhi và Lưu Việt định tính tiền rồi trở lại bệnh viện, nhưng Lục Dương đã nhanh trí lấy lý do có chuyện quan trọng cần bàn với Trương Mẫn Nhi để giữ cô lại.
Lưu Việt không muốn cô ở với Lục Dương liền nói, “Bác sĩ Trương, em ra cửa chờ chị trước.”
Lục Dương không giữ lại chút mặt mũi nào cho Lưu Việt, nhanh chóng chặn họng, “Không cần, cậu Lưu cứ đi trước đi, lát nữa tôi sẽ đưa em ấy về bệnh viện sau.”
Đứng giữa tình thế tréo ngoe như thế này, để không mất thời gian, Trương Mẫn Nhi đành thiệt mình một chút nói với Lưu Việt, “Cậu cứ về trước đi, lát nữa gặp lại.”
Trương Mẫn Nhi đã có ý đuổi như vậy, Lưu Việt cũng chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu, “Dạ, em biết rồi, vậy lát nữa gặp.”
Lưu Việt vừa đi khỏi, Trương Mẫn Nhi đã nhanh chóng hất tay đang ôm eo của cô ra, mắt mở to trừng hắn, lạnh lùng hỏi, “Lục Dương, anh muốn tôi phải làm sao đây? Ngay cả việc ăn một bữa cơm với đồng nghiệp cũng không thể sao?”
“Hửm? Em giận rồi? Anh không hề có ý đó mà.” Lục Dương muốn an ủi, khẽ lấy tay cọ cọ vào má của cô, “Anh yêu em còn không hết, làm sao lại chọc em giận được?”
“Lục Dương, cái đồ…” Trương Mẫn Nhi thực sự bị sự mặt dày của hắn làm cho tức chết, “Anh nói mà không thấy thẹn với lòng hả? Người gì đâu mà mặt dày thấy ớn.”
Lục Dương cười khúc khích nhìn biểu cảm phùng mang trợn mắt của đối phương, không nhịn được nhéo nhẹ hai má trắng bóc, “Rồi rồi, là anh sai, anh sai vì quá thương em, được chưa? Đừng giận nữa, sẽ tổn thọ mất.”
“Ha, không nhìn bản mặt anh tôi mới sống lâu trăm tuổi.” Trương Mẫn Nhi nghiến răng nói.
Trương Mẫn Nhi phũ phàng với Lục Dương không phải ngày một ngày hai, dù sao hắn cũng đã sớm quen, lấy từ trong túi ra thuốc bôi sẹo và bông băng lúc nãy mua ở tiệm thuốc, “Đừng nháo nữa, lúc nãy anh có ghé qua nhà thuốc mua một ít thuốc bôi sẹo cho em.”
Trương Mẫn Nhi vốn ăn mềm không ăn cứng, Lục Dương tự nhiên cầm tay cô lên rồi đặt trên đùi của mình, chất thuốc dạng gel lành lạnh được hắn nhẹ nhàng xoa lên vết thương. Cảm giác man mát thấm vào da khiến cô có chút giật mình muốn rụt tay lại, nhưng rất nhanh đã bị hắn tóm lấy.
Dù là bạn thân lâu năm, Lý Kiệt cũng hiểu rất rõ bản chất thật sự của thằng bạn tốt, nhưng nhìn cách hắn quan tâm từng li từng tí đến Trương Mẫn Nhi thật sự có hơi kỳ lạ.
Bên ngoài thì nói chỉ là bạn tình không hơn không kém, chơi chán rồi sẽ bỏ, nhưng nhìn cảnh tượng trước mặt mà xem, kết quả càng ngày càng hãm sâu.
Bôi thuốc xong đâu đấy, Lục Dương lại băng cho Trương Mẫn Nhi một lớp băng mỏng để tránh cho cô không cẩn thận đụng vào thuốc. Lý Kiệt hết nhìn nổi bộ dạng như đang nâng niu bảo vật của hắn, đành đi đến trước mặt hai người nở một nụ cười thật tươi.
“Giám đốc Lục, đã đến giờ trở lại công ty rồi.”
Trương Mẫn Nhi và Lý Kiệt lần đầu gặp mặt, không quen biết nhiều nên chỉ gật nhẹ đầu xem như chào hỏi.
Lục Dương nhìn đồng hồ trên tay, vậy mà đã 11h30 rồi. Thời gian nghỉ trưa của Trương Mẫn Nhi cũng sắp hết. Trên đường về bệnh viện, Lý Kiệt phụ trách lái xe, còn Lục Dương và Trương Mẫn Nhi ngồi ở ghế sau.
Lúc gần đến nơi, Lục Dương đột nhiên nghiêng người kéo cô vào lòng, hai tay siết chặt vòng eo mảnh mai, vội vàng đáp xuống một nụ hôn sâu ướt át khiến Trương Mẫn Nhi không kịp tránh. Lý Kiệt nhìn thấy cảnh ‘xuân’ trên kính chiếu hậu trước tiên là mím chặt môi, giả bộ làm khuôn mặt vô tri không hay không biết gì hết, sau đó cố ý giảm tốc độ xe, tạo cơ hội cho hai người đằng sau ở bên nhau lâu hơn.
Đầu óc choáng váng cùng hương vị ngọt ngào của môi lưỡi dây dưa khiến cho người ta choáng váng. Cho đến khi đến bệnh viện của Trương Mẫn Nhi, Lý Kiệt ho khan một tiếng phá vỡ bầu không khí nóng bỏng ám muội, “Bác sĩ Trương, đã đến bệnh viện rồi.”
Lời của Lý Kiệt như một hồi chuông cảnh tỉnh, trong chớp mắt Trương Mẫn Nhi liền bừng tỉnh, tự hỏi vừa rồi bản thân bị làm sao?
Ánh mắt Lục Dương lạnh băng như viên đạn liếc nhìn Lý Kiệt như thể anh vừa phá hỏng chuyện tốt của hắn. Lý Kiệt bất giác rùng mình, không phục thầm chửi rủa: Nhìn cái gì mà nhìn, tôi trả tiền ăn cho cậu, tôi chở vợ cậu đến chỗ làm, không biết ơn mà còn trừng tôi? Coi chừng tôi móc mắt!!
Trương Mẫn Nhi nhận ra chuyện xấu hổ mình vừa làm, hoảng loạn xuống xe, mặt lúc trắng lúc đỏ. Lúc vào thang máy, cô không ngừng vỗ mạnh vào hai má hi vọng có thể xua đi hồi ức nóng bỏng ban nãy ra khỏi đầu.
Trái tim cứ đập thình thịch, thình thịch liên hồi. Loại cảm giác này khiến cho Trương Mẫn Nhi say đắm, giống như quay về thời cấp ba gặp lại mối tình đầu vậy.