Sau trận hoan ái vừa rồi, Trương Mẫn Nhi mệt mỏi rã rời, vừa được hắn đặt lên giường đã nhắm mắt ngủ say. Lục Dương chuẩn bị kỹ càng, sau đó lại đi đến bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô, “Bây giờ anh có chuyện cần phải ra ngoài, đồ ăn anh đã cất trong tủ lạnh, khi nào đói thì nhớ hâm nóng rồi mới ăn biết chưa?”
Cũng chẳng biết cô có đang nghe hay không, Lục Dương thở dài, cẩn thận giúp cô sửa lại chăn, sau đó mới chịu rời khỏi phòng.
Trên đường đến căn biệt thự nhà họ Vương, Lục Dương tiện đường ghé vào siêu thị mua chút trái cây. Bác trai Trương cũng ở đó, vừa thấy hắn đến đã ra ngoài nhiệt tình chào hỏi, “Cuối cùng cháu cũng chịu tới, mọi người đang chờ cháu đấy!”
“Vâng, cháu cảm ơn bác. Chỉ là cháu vừa mới tan làm, tiện thể ghé qua đây thăm Hiểu Minh một chút.” Lục Dương không chút chột dạ nói dối.
“Ừ, ừ, tới là tốt rồi. Cháu vào nhà ngồi đi, để bác đi gọi hai đứa nó xuống.”
Lục Dương đặt giỏ trái cây hắn mua để lên bàn, lúng túng ngồi xuống sô pha. Khoảng 2 phút sau, vợ chồng họ Vương đi xuống, “Ồ, Lục Dương tới hả cháu? Cháu đợi chút nhé, tụi nó sắp xuống rồi đó, để bác đi lấy trà cho cháu.”
Lục Dương vốn không định ở lại đây lâu, hắn tính ngồi một lát rồi sẽ đi, nhưng bác gái Vương quá mức nhiệt tình không cho hắn cơ hội mở miệng từ chối, nhanh chóng chạy xuống bếp pha trà.
Vương Thành Luân cùng Trương Hiểu Minh mãi một lúc mới xuống, Lục Dương nhìn thấy mặt cậu đỏ ửng, không cần nói cũng đoán được bọn họ vừa làm chuyện xấu hổ gì.
Hắn đứng lên tiến đến chỗ hai người họ, cười nói, “Chúc mừng hai người nhé!”
“Cảm ơn cậu, Lục Dương.”
Bác gái Vương nghĩ Trương Hiểu Minh đã rất lâu rồi không được gặp lại bạn cũ, nhất định sẽ có rất nhiều chuyện muốn nói, khéo léo gợi ý, “Hay là Lục Dương hôm nay ở lại ăn cơm đi, dù sao cháu với Hiểu Minh lâu rồi không gặp nhau, chắc hẳn có rất nhiều chuyện muốn tâm sự…”
Thế nhưng, Lục Dương rất nhanh đã đánh gãy lời tiếp theo của bác gái, “Dạ, thôi được rồi ạ. Cảm ơn bác, nhưng cháu còn có chuyện cần phải xử lý, chắc không ăn tối cùng với mọi người được đâu ạ.”
Bác gái Vương có hơi thất vọng, “Vậy à, dù sao chuyện cần làm là quan trọng nhất. Lần sau rảnh cháu cứ tới đây chơi nhé, bác mời cơm.”
Hôm nay Lục Dương tới đây ngoài mục đích muốn chúc mừng Trương Hiểu Minh đã nhận được con nuôi ra, hoàn toàn không có ý gì khác.
Hắn liếc nhìn Trương Hiểu Minh, rồi tới lượt Vương Thành Luân, “Có việc gì cần giúp đỡ cứ gọi điện cho tôi.”
Trương Hiểu Minh đột nhiên nghĩ đến mối quan hệ giữa hắn và chị ruột cậu, “Mày với chị tao sao rồi?”
Lục Dương không nghĩ cậu lại đề cập đến vấn đề này, chỉ thuận miệng đáp, “Không sao hết, bọn tao vẫn ổn.”
“Trước đây chẳng phải mày nói không muốn dính líu đến chị ấy sao?” Đối với quan hệ giữa hắn và Trương Mẫn Nhi, Trương Hiểu Minh vẫn có chút nghi hoặc, “Sao bây giờ lại quấn mãi không buông như vậy?”
“Chuyện này không liên quan đến mày.” Lục Dương không chút chột dạ, khéo léo trả lời, “Ngày xưa khác, bây giờ khác, bây giờ em ấy là người của tao.”
Trương Hiểu Minh cảm thấy Lục Dương không muốn chia sẻ chuyện riêng của hắn với cậu, ngay lúc cậu định nói tiếp, hắn đã nhanh chóng chặn họng, “Cũng không còn sớm nữa, tao đi trước đây, tạm biệt.”
Trương Hiểu Minh bảo ông xã đừng đi theo, cậu muốn nói chuyện riêng với Lục Dương một chút.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài, đến khu vườn trồng hoa hướng dương, hắn dừng bước hỏi, “Sao vậy, mày muốn hỏi gì à?”
“Lục Dương, tao hỏi mày. Mày theo đuổi chị gái tao, thực sự là vì thích chị ấy sao?”
“Tất nhiên rồi.” Hắn duy trì nụ cười trên môi, “Tao yêu em ấy.”
Trương Hiểu Minh nhìn chằm chằm như thể đang dò xét hắn, “Mày nói thật?”
“Mày bị sao vậy? Chẳng lẽ tao lại bám mãi không buông người tao không yêu?”
Trương Hiểu Minh cảm thấy hắn đang giấu diếm điều gì đó, cảm giác mối quan hệ giữa hai người không thực, nhưng cậu không biết điểm sai nằm ở đâu.
“Tao không biết mày đang tính toán cái gì, nhưng hãy đối xử tốt với chị ấy, đừng làm chị ấy phải khổ sở.”
Trương Mẫn Nhi dù sao cũng là chị gái cùng cha khác mẹ của cậu, cũng là máu mủ ruột thịt, thế nên cậu không mong Lục Dương sẽ làm tổn thương cô.
____________
Lục Dương dừng xe dưới chung cư của Trương Mẫn Nhi, hắn rút từ trong túi áo một cái bật lửa, châm một điếu thuốc, rồi rít một hơi thật dài. Nghĩ đến lời nhắn gửi vừa rồi Trương Hiểu Minh nói với hắn, trong lòng cảm thấy thật phiền muộn.
Mục đích ban đầu hắn theo đuổi Trương Mẫn Nhi là vì không muốn cô phá đi hạnh phúc gia đình khó lắm mới có được của Trương Hiểu Minh, nhưng càng ngày càng tiếp xúc với cô, hắn càng cảm thấy không muốn chấm dứt mối quan hệ này một chút nào.
Hôm nay được nhìn thấy cảnh cậu và Vương Thành Luân hạnh phúc đứng bên nhau, càng khiến cho hắn không khỏi nghĩ đến Trương Mẫn Nhi, nghĩ đến tương lai liệu hắn và cô có còn ở bên nhau.
Đặc biệt là câu nói “Tao không biết mày đang tính toán cái gì, nhưng hãy đối xử tốt với chị ấy, đừng làm chị ấy phải khổ sở.” của Trương Hiểu Minh khiến hắn cảm thấy đau lòng, còn có chút hoảng hốt lo được lo mất.
Khói thuốc bao trùm lấy gian xe, làm cho người ngồi ở bên trong càng thêm rối bời.
Rốt cuộc cũng chịu mở cửa sổ xe, để khói theo bay đi theo gió, sau đó hắn mở cửa bước xuống xe, lẳng lặng dựa vào xe đứng trong gió đêm lạnh buốt, chờ cho mùi thuốc lá trên người tan hết rồi mới lên nhà.
Trương Mẫn Nhi không ngờ Lục Dương sẽ trở về lúc cô đang ăn cơm, cô nhìn người trước mặt, không quan tâm nhanh chóng cúi đầu ăn tiếp, xem hắn như người vô hình.
Lục Dương không để ý sự lạnh nhạt của cô, chỉ quan tâm hỏi thăm, “Sao giờ này mới ăn cơm?”
“Mới dậy.” Trương Mẫn Nhi ngắn gọn trả lời.
“Sao chỉ ăn mỗi một món thế này, hay là anh đi nấu thêm đồ ăn cho em nhé?”
Không đợi cô trả lời, Lục Dương đã nhanh chóng đi vào bếp, lấy trong tủ lạnh ra hai trái trứng đập vào tô, đánh cho lòng trắng và lòng đỏ tan hết vào nhau, sau đó lại lấy thêm một quả cà chua rửa sạch, thái thành từng hạt lựu nhỏ.
Chưa đầy 15 phút, một tô canh trứng cà chua thêm chút tiêu xay được rắc lên thơm lừng đặt trước mặt cô.
Lục Dương không đói, hắn múc một chén canh đầy rồi đẩy qua chỗ cô, “Nè, ăn cơm xong rồi uống cái này đi.”
Trương Mẫn Nhi rất ít khi ăn cơm nhà, mấy ngày nay vì có Lục Dương nên trong nhà mới có đa dạng các món ăn thơm ngon như vậy. Cô cẩn thận thổi thổi, hít hà hơi khói bốc lên, chỉ là một món canh bình thường thôi nhưng lại ngon đến bất ngờ.
Trước khi đi ngủ, Lục Dương ra ngoài ban công đứng hóng gió. Cô ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trong không khí bèn hỏi, “Anh hút thuốc à?”
Lục Dương không nghĩ cô sẽ chú ý đến mình, hắn cũng đã cố ý chọn chỗ đứng ngược gió, còn cho rằng mùi khói thuốc rất nhanh sẽ bay đi.
“Em không thích mùi thuốc lá?”
Trương Mẫn Nhi không trả lời, ngoảnh mặt làm ngơ. Khi sắp đóng cửa, Lục Dương nghe được giọng nói, “Tôi ngủ trước đây.”
Lục Dương nhanh chóng đi đến kéo lấy eo cô, đưa cả người cô dựa vào lòng mình, nhẹ giọng hứa, “Nếu em không thích, anh hứa sau này sẽ không hút nữa.”