Vương Thành Luân hầm hừ, phóng tia địch ý nhìn về phía hắn, “Bạn thân của Hiểu Minh, tên Lục Dương.”
“Lục Dương?” Trương Mẫn Nhi lặp lại tên hắn, giống như bên trong hai chữ đó có ma lực vậy.
“Chắc cậu vừa về nước không lâu nên không biết, ông cụ Lục mới mất không lâu, Lục Dương liền lên nắm giữ Lục gia.” Vương Thành Luân tỏ vẻ ghét bỏ khi nói về Lục Dương, “Nghe nói bây giờ Lục gia đang loạn lắm, con cháu nhà họ đều muốn lật đổ để chiếm vị trí đứng đầu. Hắn ta cũng đối mặt với không ít kẻ thù đâu, ài, cậu nhìn hắn kìa, thần thái vẫn bình tĩnh tự nhiên như vậy, chắc chắn đang làm bộ.”
Trương Mẫn Nhi dùng cùi chỏ đụng Vương Thành Luân một cái, vừa vặn thụi trúng cánh tay khiến gã lập tức đau đến ‘ui da’ một tiếng.
“Sao mình nghe trong giọng điệu của cậu lại có tia móc mỉa nhỉ, chẳng lẽ vị đó có tình ý gì với bé cưng nhà cậu à?” Trong mắt Trương Mẫn Nhi thầm cười khinh khi thấy gương mặt tái xanh như bị đâm trúng tim đen của Vương Thành Luân, “Sao? Đừng bảo mình chỉ nói đại thôi cũng trúng?”
“Hừ!” Vương Thành Luân lộ ra tia bất mãn xoay mặt sang hướng khác, không nói thêm gì chính là ngầm thừa nhận.
“Chẳng lẽ cậu lại không đủ tự tin để giữ Hiểu Minh?” Trương Mẫn Nhi hướng Vương Thành Luân khiêu khích.
“Nói nhảm! Hiểu Minh chỉ yêu duy nhất mình tớ, em ấy sẽ không bao giờ bỏ tớ.” Vương Thành Luân tức đến xì khói, bỏ mặc Trương Mẫn Nhi ở lại một mình mà ra tóm lấy Trương Hiểu Minh đang đứng nói chuyện phiếm với Lục Dương từ nãy đến giờ.
Lục Dương nhìn thấy chủ nhân của bữa tiệc tiến đến để giành lấy người yêu bé nhỏ của gã. Hắn cảm nhận được ánh mắt hăm dọa của gã, hừ, thật phiền phức! Hắn hướng Trương Hiểu Minh đề nghị, “Tao đến ban công hóng gió, không làm phiền hai đứa mày nữa.”
Trương Hiểu Minh nhìn thấy Vương Thành Luân đi tới, trong mắt cậu đều là nồng đậm ý cười, không quan tâm mấy đến lời nói vừa rồi của Lục Dương, chỉ phẩy phẩy tay như đang đuổi khách.
Lục Dương nhìn tên ngốc trọng sắc khinh bạn liền tức giận ‘Hừ!’ một tiếng rõ to, không kiên nhẫn thật nhanh rời khỏi đây.
Lục Dương nhìn thấy nhân viên tạp vụ đi qua liền cầm lấy một ly rượu bất kỳ, bước chân vững vàng đi về phía ban công không người.
Ban công rất rộng rãi, không có phương tiện che chắn, tuy có lan can cao nửa người, bên trên còn trang trí nhiều chậu hoa đầy màu sắc, ừm, kết hợp lại cũng khá hài hòa đi.
Gió đêm từ từ thổi vào, tiêu tán toàn bộ mùi nước hoa cùng mùi rượu trong hội trường dạ tiệc.
Lục Dương cô đơn đứng yên một chỗ ngắm bầu trời tối đen. Thân thể hắn được ngâm trong ánh trăng sáng trong, lập tức toàn bộ đường cong cường tráng đều bị ánh sáng nhu hòa chiếu tan.
Trương Mẫn Nhi không biết từ đâu chui ra, nhẹ nhàng ho khan một tiếng chầm chậm đi tới bên kia ban công.
Hai người đều im lặng không nói chuyện.
Lục Dương chỉ coi cô như người dưng không quen không biết đến ban công hóng gió, càng không có ý muốn bắt chuyện, dứt khoát nhắm hai mắt lại, tùy ý nghỉ ngơi một chút.
Trương Mẫn Nhi đứng bên kia xoắn xuýt, xoắn xuýt lâu đến nỗi ly rượu trong tay gần như bị cô bóp nát.
Một lát sau, Trương Mẫn Nhi nhón chân bước đến bên hắn, nhẹ nhàng bắt chuyện, “Xin chào.”
Lục Dương đang nhắm mắt, hắn cũng không vì câu chào của cô mà phản ứng.
Trương Mẫn Nhi nhận thấy lời chào của mình không được đáp lại liền lúng túng không thôi, nhưng nghĩ đến việc nếu mình bỏ cuộc đi về, không thể xin được phương thức liên lạc của người đàn ông này liền cảm thấy chuyến này tới đây thật công cốc.
Cho dù người này có lạnh lùng trước mặt cô đến nhường nào, cô vẫn nhất quyết không buông, nhất định phải xin được số điện thoại của hắn cho bằng được.
Nghĩ liền làm, Trương Mẫn Nhi ưỡn thẳng lưng, dùng âm thanh trịnh trọng hơn nói một câu về phía hắn, “Xin chào!”
Lục Dương rốt cuộc cũng chịu phản ứng, hắn chầm chậm mở mắt, nhăn mày nhìn về phía Trương Mẫn Nhi một cái, dùng giọng điệu không mặn không nhạt đáp trả, “Chào.”
Trên mặt Trương Mẫn Nhi lúc này mới nở được một nụ cười, “Tôi tên là Mẫn Nhi, cho hỏi tên của anh là?”
“Lục Dương.” Ngữ khí Lục Dương lạnh lùng, hắn thật sự cảm thấy phiền muốn chết, không có chút ý muốn nói chuyện với cô.
Trương Mẫn Nhi không mảy may nhận ra sự thờ ở trong giọng nói của hắn, ngược lại còn niềm nở, “Tôi là bạn thân của vị chủ nhân hôm nay, Vương Thành Luân, chúng tôi là bạn thân đó. Nghe cậu ấy bảo anh là bạn thân của Hiểu Minh, vậy chẳng phải chúng ta cũng có chút quen biết sao? Tôi thấy bên trong rất vui vẻ náo nhiệt, không biết tại sao anh lại tới chỗ này ủ rũ một mình vậy? Nếu có chuyện buồn phiền, cứ nói tôi nghe thử xem.”
Chân mày Lục Dương khẽ cau chặt.
Quen biết? Ủ rũ? Ở đâu lòi ra nhỏ điên này vậy?