Tiếng máy may lạch cạch, lạch cạch. Tiếng bà ta đạp chân lên bàn đạp lịch kịch, lịch kịch. Bỗng, tất cả âm thanh đều dừng lại, bà ta đột nhiên quay mặt sang, nhìn thấy được gương mặt đen nhẻm, nụ cười dữ tợn khiến người khác không rét mà run.
Quay đầu lại, trương Mẫn Nhi phát hiện phía sau là vực sâu không đáy, một khi rơi xuống muôn đời muôn kiếp chẳng thể nào trở về được.
“Triệu Nghi, mày tưởng mày đổi tên đổi họ thì có thể xóa được sự liên kết giữa tao và mày sao? Chính mày là người rõ ràng nhất, trên người mày đang chảy dòng máu dơ bẩn của tao, cả đời sẽ không bao giờ rửa sạch được.”
“Cái ngữ như mày không xứng với tình yêu của bất kỳ ai.”
Lời nguyền rủa vừa đen tối vừa độc ác đã luôn ăn sâu vào trong tâm trí của Trương Mẫn Nhi, bỗng lại hiện về một cách kỳ lạ. Giống như quay trở về quá khứ dơ bẩn, cô nhìn thấy người phụ nữ đó ngồi bên máy may chầm chậm đưa bàn tay trắng múp míp của cô vào trong mũi kim đang chạy, máu tươi lập tức ồ ạt chảy ra. Bóng tối dần nuốt chửng chút ánh sáng còn sót lại, cho đến khi xung quanh tối đen không còn thấy bất kỳ tia sáng nào nữa.
Trái tim thủy tinh như muốn vỡ ra từng mảnh, Trương Mẫn Nhi đau khổ siết chặt hai tay, đôi môi trắng nhợt dần run rẩy.
Lục Dương thấy cô khổ sở như vậy, nghĩ rằng tình hình đang chuyển biến xấu. Ngay lúc hắn vừa chạm vào nút đỏ đầu giường, liền nghe thấy thanh âm yếu ớt phát ra từ cổ họng khô khốc của đối phương.
“Đừng… đừng bỏ rơi tôi…”
Âm thanh rên rỉ nhỏ như muỗi kêu vô cùng đáng thương, Lục Dương chưa bao giờ thấy một mặt yếu đuối đến bất lực của Trương Mẫn Nhi như thế.
Trong ấn tượng của Lục Dương, bất kể lúc nào Trương Mẫn Nhi xuất hiện, đều là bộ mặt lạnh lùng thờ ơ. Trên gương mặt không có chút rụt rè nào, khi đối mặt với những lời chất vấn của người khác, đôi mắt to tròn như nai tơ ấy chưa bao giờ né tránh.
Lục Dương có hơi khó hiểu, Trương Mẫn Nhi mà hắn biết chưa bao giờ đầu hàng trước hai từ “chịu thua”, sự quật cường cả bên trong lẫn bên ngoài như một tấm giáp kiên cố được xây lên xung quanh người cô. Mãi cho đến bây giờ, Lục Dương mới chợt nhận ra, không phải Trương Mẫn Nhi không thích chịu thua, chỉ đơn giản là cô không biết làm cách nào để thỏa hiệp mà thôi.
“Cục cưng đừng sợ, anh sẽ luôn bên em.”
Như một tia sáng le lói xuyên qua bóng tối, trong vô thức Trương Mẫn Nhi cảm nhận được hơi thở quen thuộc của một người không ngại cô có bao nhiêu dơn bẩn cùng đáng xấu hổ, mạnh mẽ kéo cô ra khỏi vực sâu không đáy.
Khi Trương Mẫn Nhi tỉnh dậy cũng đã là buổi trưa của ba ngày sau, cô dùng hết sức để mở hai mí mắt nặng trĩu, không may những giọt mồ hôi vương trên hàng mi liền rơi xuống khóe mắt, vừa chua vừa xót khiến cô đành phải nhắm mặt lại.
Đột nhiên, một tông giọng dịu dàng trầm thấp của ai kia vang lên, “Được, cảm ơn.”
Lục Dương nói chuyện điện thoại, trước đó có cùng một công ty lớn làm về dược mỹ phẩm đàm phán, phần kế hoạch thị trường này sẽ hoàn toàn do bọn họ chịu trách nhiệm. Kết quả hôm nay đến lúc ký hợp đồng, giám đốc bên họ liền lập tức thay đổi thái độ ôn hòa và khiêm nhường trước đó, từ chối Lục Dương không chút thương tiếc. Chuyện này chọc giận lòng kiêu ngạo của hắn, cho dù muốn trở mặt thì cũng phải đưa ra một lý do chứ, tại sao đôi bên đang tốt đẹp tự nhiên lại muốn rút lui?
Cuối cùng người giám đốc của bọn họ không chịu nổi sự quấy rối của Lục Dương, thành thật nói với hắn rằng bọn họ đã quyết định hợp tác với Cao Vân rồi.
Lục Dương trước đó còn không hiểu vì sao giám đốc đột nhiên nuốt lời, hóa ra là lý do không bao giờ nghĩ đến này, thế nhưng hắn vẫn không hiểu một chuyện, một công ty lớn như Cao Vân tại sao lại nổi hứng muốn hợp tác với một công ty nhỏ ít người biết như công ty dược mỹ phẩm này chứ?
Lý Kiệt cho rằng Lục Dương cũng sẽ tức giận giống mình, ai ngờ hắn ta lại chỉ bình thản lạnh lùng nói một câu cảm ơn không liên quan liền vội vã cúp máy.
Tại sao Cao Vân lại đổi mục tiêu sang công ty dược mỹ phẩm, Lý Kiệt chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng Lục Dương lại biết rất rõ, hắn chỉ không ngờ Lưu Việt lại hành động nhanh như vậy. Tuy nhiên, bên đối tác chỉ là một công ty nhỏ mà thôi, hắn vẫn chưa đủ sức mạnh để đấu lại Cao Vân hùng mạnh.
Lục Dương dường như không hề để việc đó trong lòng, hắn đến bên giường bệnh, duỗi tay chạm vào trán của Trương Mẫn Nhi, cuối cùng cũng hạ sốt rồi.
Đôi môi khô khốc của Trương Mẫn Nhi mấp máy trong vô thức, hành động nhỏ bé như vậy không qua được mắt của Lục Dương, hắn nhếch khóe môi, cúi người xuống, đặt một nụ hôn phớt giữa hai lông mày thanh tú, trong mắt đong đầy sự dịu dàng.
Đôi mắt của Trương Mẫn Nhi vẫn nhắm nghiền, dường như cũng không định mở ra, Lục Dương cũng để yên cho cô tiếp tục giả vờ ngủ.