“Cô Trần quá khen.” Lục Dương khiêm tốn nhận lấy lời khen của cô, còn những tầng ý nghĩa kia hắn không muốn đào sâu, “Cô Trần đây là một người rất ưu tú cũng đủ mị lực, chắc chắn có rất nhiều người muốn theo đuổi cô.”
Trần Phương được hắn khen liền bẽn lẽn gật đầu, vuốt vài sợi tóc nghịch ngợm rũ trước trán vô nếp nhìn vô cùng mê người, "Thì cũng có mấy người theo đuổi, nhưng đáng tiếc, họ đều không đạt tiêu chuẩn. Tiêu chuẩn của em, phải là Lục thiếu đây mới được.”
Lục Dương đen mặt ho khan một tiếng, hắn muốn kết thúc cuộc hội thoại ngày càng quái gở này.
Hắn cảm thấy hôm nay đối phương nói chuyện to gan hơn bình thường, chẳng còn dáng vẻ giả vờ mềm yếu như bữa tiệc hôm đó.
Đang miên man suy nghĩ liền cảm thấy trong người không được khỏe lắm, bên trong như có một ngọn lửa cồn cào nổi lên, đầu óc cũng dần trở nên choáng váng. Trong lòng hắn thầm kêu một tiếng không xong rồi, không ngờ bản thân lại trở tay không kịp với cái trò mèo này của ả.
Lục Dương không nghĩ đến người có địa vị lẫn học thức như Trần Phương lại dám hạ thuốc hắn.
Lục Dương cố gắng làm bản thân thanh tỉnh, không được gục ngã, gã gầm lên, “Trần Phương! Vậy mà cô dám chơi tôi…”
"Anh đang nói cái gì vậy?" Trần Phương làm bộ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đứng dậy hướng đến chỗ hắn giả vờ quan tâm, "Sao đột nhiên anh đổ nhiều mồ hôi quá vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?”
Lục Dương cảm thấy đầu óc càng ngày càng choáng, mọi thứ xung quanh dần tối đen, ngay cả tốc độ suy nghĩ cũng đình trệ, trở nên chậm chạp.
"Lục thiếu, không lẽ anh đã ăn trúng cái gì bậy bạ rồi?” Trần Phương vẫn tiếp tục diễn, đưa tay lau mồ hôi trên trán của hắn, rồi vẫy tay gọi nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ đi tới bên cạnh cô, lễ phép hỏi, "Tiểu thư, xin hỏi có gì cần giúp đỡ?"
"Chồng tôi hiện giờ đang không khỏe." Mặt Trần Phương lộ vẻ lo lắng, ả ta đưa tay vào trong túi áo móc ra một tấm thẻ phòng đặt vào tay nhân viên phục vụ, "Phiền cậu giúp tôi đỡ anh ấy lên phòng nghỉ ngơi."
"Vâng, chắc chắn rồi."
Nhân viên phục vụ đương nhiên không phát hiện có cái gì đó sai sai, cậu chống nửa người Lục Dương dậy, nhìn gương mặt đỏ ửng và cái trán lấm tấm mồ hôi của hắn, quan tâm hỏi, "Tôi thấy sắc mặt của chồng cô không được tốt lắm, cô có cần gọi bác sĩ đến khám giúp không?”
"Không cần." Trần Phương lập tức từ chối, lấy túi xách để bên kia của mình rồi cùng cậu nhân viên dìu Lục Dương đang bất tỉnh rời khỏi bàn, "Tôi có mang theo thuốc cho anh ấy, nghỉ ngơi một chút là ổn rồi."
Nhân viên phục vụ nghe hiểu, cũng không nói gì nhiều, chỉ im lặng cùng cô dìu Lục Dương lên lầu. Hai người tìm được phòng, sau đó cùng mở cửa tiến vào rồi nhẹ nhàng đặt hắn lên giường.
"Cám ơn." Trần Phương hướng cậu phục vụ gật đầu, sau đó nhìn cậu ta ra khỏi phòng, nhanh chóng đóng cửa lại. Nghe thấy tiếng đóng cửa ‘cạch’ một tiếng, bấy giờ trên gương mặt của cô mới chịu nở một nụ cười động lòng người.
Trần Phương đi tới bên cạnh Lục Dương đang nằm trên giường thở gấp kia, hôn bên môi hắn một cái. Người đàn ông này giống như một con dã thú hung mãnh, tràn đầy mị lực khiến cô khao khát muốn có được.
Từ nhỏ đến lớn Trần Phương đã luôn được dạy, nếu đã thích thứ gì thì bằng mọi cách phải có nó cho bằng được. Dù đó có là kế hoạch sẽ khiến cô phải hối hận cả đời.
Khóe môi Trần Phương câu lên. Bản tính cô chính là loại phụ nữ khao khát chinh phục được những người đàn ông hợp gu. Đồng thời, cô lại hi vọng có thể được người ta đặt ở đầu tim mà ôn nhu cưng chiều, chính là loại hình chống đối với bên ngoài, nhưng chỉ đối xử dịu dàng với một mình cô. Mà Lục Dương, vừa vặn phù hợp với gu đàn ông cô hằng mong ước.
Trần Phương vừa ngân nga câu hát vừa tắm rửa dưới vòi hoa sen, cơ thể được sữa tắm bao bọc mùi hương thơm ngát. Chỉ cần hôm nay Lục Dương xảy ra quan hệ với cô, chắc chắn ngày mai khi hắn thức dậy sẽ không thể trốn thoát mà phải chịu trách nhiệm với cuộc đời của cô.
Nếu hắn tính đã ăn mà không đổ vỏ, vậy cứ đơn giản báo cho ba cô rút lại vốn, lúc ấy hắn chạy đằng trời. Tất cả dự tính của cô đều sẽ thuận lợi như trong tưởng tượng.
Trần Phương khùng khục nở nụ cười nham hiểm.
Ỏ bên ngoài phòng tắm, Lục Dương nằm trên giường dồn dập thở dốc, lúc này hắn phải vật lộn với sức nóng đang râm ran khắp cơ thể. Không biết ả ta đã hạ thứ thuốc gì lại mạnh đến như vậy, hắn sợ nếu không kiềm chế được thì một chút nữa thôi, hắn sẽ làm những chuyện sau này phải hối hận.
Lúc này, trên trán Lục Dương đã túa ra chi chít mồ hôi, sắc mặt nhiễm một tầng ửng đỏ, từng luồng nhiệt phóng mạnh về phía bụng dưới. Cả người giống như bị mấy vạn con kiến cắn xé, khó chịu kinh khủng.
Thế nhưng, trong tình huống khó có thể tỉnh táo này, Lục Dương vẫn cố gắng duy trì chút bình tĩnh và lý trí còn sót lại, hao hết khí lực móc điện thoại trong túi ra, cầu mong một sự giúp đỡ.