Khải Hoàn ra vẻ đạo mạo vừa rót rượu vào ly cho hai người vừa đon đả cười chào hỏi, “ Rất cảm ơn vì bác sĩ Trương cùng y tá Vu đã cất công đến đây. Nào, hai cô cứ uống thoải mái đi, đừng khách sáo.”
Vu Khiết lịch sự gật đầu đáp, “Ngài Khải, ngài cũng vậy.”
“Ừ, ừ, ừ, vậy tôi mời hai cô một ly.” Ánh mắt gian tà của Khải Hoàn nhanh chóng quét qua Trương Mẫn Nhi, “Rượu này quý lắm đấy, là dòng rượu vang được ủ hơn 50 năm tại Pháp.”
Trương Mẫn Nhi cảm thấy thật khó chịu trước ánh nhìn chằm chằm của đối phương, nhưng ông ta lại là vị khách VIP không thể đụng vào mà viện trưởng đã căn dặn nhiều lần, thế nên không còn cách nào khác ngoài giả vờ nở một nụ cười giả tạo.
Khải Hoàn nhìn thấy Vu Khiết cầm ly rượu trên tay, ngón tay trắng nõn thon dài chạm lấy ly thủy tinh, cánh môi ửng hồng vừa chạm vào miệng ly đã được Trương Mẫn Nhi nhanh chóng lên tiếng ngăn cản, “Y tá Vu, khoan đã.”
“Hửm, sao vậy bác sĩ Trương?” Vu Khiết có chút giật mình, hơi ngạc nhiên nhìn về phía cô.
“Tôi vừa nhận được tin nhắn từ Lưu Việt ở bệnh viện đang có một ca mổ đột xuất, chúng ta phải về ngay, nếu không sẽ không kịp…”
“A!”
Vu Khiết lục lại trong trí nhớ xem có quên cái gì hay không, vừa muốn lên tiếng phản bác đã bị Trương Mẫn Nhi nhanh chóng kéo dậy. Thế nhưng, hai người còn chưa kịp bước ra cửa đã bị hai tên vệ sĩ đô con lực lưỡng của Khải Hoàn chặn lại.
Tâm tình Trương Mẫn Nhi đột nhiên tối sầm, ý cười giả tạo nãy giờ đã tắt ngúm từ lâu, cô quay đầu lại lạnh lùng hỏi ông, “Ngài Khải, ý ngài là sao đây?”
“Bác sĩ Trương, cô tự ý rời đi là không nể mặt tôi rồi.” Khải Hoàn lười biếng ngả ra sau ghế, dáng vẻ đạo mạo ban nãy đã bay mất sạch, “Dù sao tôi cũng đã cất công mời hai cô đến đây, chẳng lẽ bác sĩ Trương muốn đi là tôi sẽ để cho cô đi sao?”
“Ngài Khải, xin đừng quá đáng, tôi và y tá Vu thực sự có ca mổ đột xuất ở bệnh viện.” Trương Mẫn Nhi khôn khéo giải thích, “Nếu không đi bây giờ, tôi sợ rằng sản phụ sẽ không qua khỏi.”
“Ai da, chẳng lẽ một bệnh viện to lớn và nổi tiếng như vậy lại không tìm được một tên bác sĩ khác để thay thế bác sĩ Trương sao? Tại sao nhất định phải là cô?”
Vu Khiết bấy giờ mới ý thức được tình hình hiện tại không bình thường một chút nào, khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm của bác sĩ Trương dần đen kịt lại, đôi môi tái nhợt mím chặt thành một đường thẳng, còn có thể nghe được tiếng nghiến răng kèn kẹt. Trương Mẫn Nhi thực sự nổi giận rồi!
Bữa cơm tối này rốt cuộc có vấn đề, Khải Hoàn rõ ràng đã có âm mưu từ trước, người chưa hề bị gài bẫy kiểu này như Vu Khiết bắt đầu sợ hãi. Hai mắt cô lén nhìn hai tên vệ sĩ cao to bên cạnh, dù cho có 10 Vu Khiết hay 10 Trương Mẫn Nhi cũng chưa chắc có thể hạ gục bọn họ.
Bầu không khí hòa hảo ban nãy dần trở nên ngưng trọng, dường như tất cả mọi người đang chờ hành động tiếp theo của tên gian xảo Khải Hoàn.
Vu Khiết nhìn ra được tấm lưng nhỏ gầy của Trương Mẫn Nhi ướt đẫm từ nãy đến giờ, thấm vào vải áo sơ mi, rõ ràng cô đang căng thẳng muốn chết!
Khải Hoàn không dễ gì mới dụ được hai con mồi béo bở, có điên mới để chúng trốn thoát. Gã nghe bảo Trương Mẫn Nhi đã có người yêu, như thế lại càng kích thích, còn về Vu Khiết nhìn kiểu nào cũng thấy là một xử nữ ngây thơ chính hiệu. Thế nên, bằng mọi giá, kế hoạch mà gã đã cất công bày mưu tính kế không thể nào để thất bại được.
Khải Hoàn cười ngả ngớn, “Bác sĩ Trương, không bằng quay lại cùng tôi uống một ly, rồi tôi sẽ thả hai người đi.”
Trương Mẫn Nhi nghe được câu đó của gã đột nhiên thay đổi sắc mặt, gương mặt trở về trạng thái bình thường, xinh đẹp động lòng người.
Khải Hoàn nhìn thấy nhan sắc tinh xảo của cô, nửa thân dưới lập tức dựng lên, quả nhiên là yêu tinh, hôm nay không làm chết cô gã sẽ không mang họ Khải nữa.
Vu Khiết vừa sợ hãi vừa tò mò, không hiểu Trương Mẫn Nhi đang nghĩ gì. Cô nhìn dáng vẻ như sói đói đang nhìn con mồi của Khải Hoàn, chắc chắn gã không có ý định để bọn họ về dễ dàng như vậy được, nếu bây giờ quay về chỗ ngồi chẳng khác nào dâng mỡ lên miệng mèo.
Trương Mẫn Nhi trở về chỗ ngồi, cầm ly rượu vang trên bàn, làm như uống hết. Thế nhưng, ngay lúc Khải Hoàn đang vui vẻ đắc ý thì rượu vang từ trong miệng cô phun ra dính đầy trên mặt gã.
Khải Hoàn vuốt mặt ướt nhẹp, tức giận chỉ thẳng mặt Trương Mẫn Nhi rồi hét lên, “Con đ*, mày chán sống rồi đúng không? Hôm nay tao không làm chết mày, tao không mang họ Khải!”
Trương Mẫn Nhi là người có tính cách khó chiều, không dễ dàng gì chịu sự ép buộc của người khác, kể cả việc bị sỉ nhục. Cô im lặng không nói, không một chút do dự cầm ly thủy tinh trống không trên tay, giơ lên, rồi đập thẳng vào đầu gã. Chỉ trong vòng một khoảnh khắc, một dòng máu tươi tuôn ra, đau đớn khiến gã rống lên như heo bị chọc tiết.