• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Trên đài ngắm trăng của Quan Âm Các, một thiếu niên cả người đầy máu mở to mắt nhìn tòa thành chết trong màn mưa to, trái tim khó có thể ức chế nổi cơn cuồng loạn.

Tòa các trước mặt hắn cao chừng hai tầng lầu.

Mái dốc đứng, đấu củng (1) như được ghép thành từ những mảnh xương vỡ, u ám khiến người ta khó chịu, cả tấm biển ở phía trước cũng chẳng có chữ nào.

(1) Đấu củng: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu.

Hắn khẽ đẩy cánh cửa gác, vẫn còn may, cửa không cài chốt.

Hắn tựa người lên cửa, bên tai vẫn vang lên tiếng mưa to nhưng đã nhỏ đi nhiều, hắn há to miệng, không ngừng hít từng ngụm khí lạnh, thân thể bị cảm giác đau nhức bủa vây, không ngừng run lên.

Hắn tên là Lâm Thủ Khê, mười lăm tuổi, là truyền nhân của Ma Môn.

Hôm nay là ngày Ma Môn bị hủy diệt.

Mấy năm gần đây, Ma Môn vẫn còn sót lại một nhánh, sau khi Đạo Môn tích đủ sức mạnh, cuối cùng cũng triển khai trận vây giết sau cùng.

Các sư huynh sư tỷ của hắn đều đã bị bắt, hắn là người duy nhất trốn ra được.

Hắn mang theo thân thể bị thương, trốn thoát khỏi cuộc truy sát suốt cả một ngày trời, từ Hắc Nhai trốn được đến tòa thành chết vốn là vùng cấm địa này.

Đuổi giết hắn chính là một thiếu nữ bằng tuổi hắn, cũng là người duy nhất có năng lực giết hắn trong cả thiên hạ.

Nàng là truyền nhân của Đạo Môn, tên là Mộ Sư Tĩnh.

"Mộ Sư Tĩnh..."
Hắn chậm rãi đọc lại cái tên này lần nữa.

Theo lời các trưởng bối nói, hắn và Mộ Sư Tĩnh đều là những đứa trẻ được sinh ra ở tòa thành chết này, là hai người sống sót duy nhất từ sau vụ tai nạn kia.

Hình như được thần phật chúc phúc, sau khi đại nạn không chết, hai người họ đều nhận được thiên phú cùng căn cốt mà người thường khó lòng tưởng tượng.

Trên giang hồ có một thứ gọi là "Vân Đỉnh Bảng", phụ trách xếp hạng cao thủ trong thiên hạ, từ lúc 10 tuổi, hắn và Mộ Sư Tĩnh vẫn luôn chiếm lấy hai vị trí đầu.

Mỗi năm, hắn đều sẽ liếc qua cái bảng kia một chút, có khi hắn xếp trên Mộ Sư Tĩnh, có khi Mộ Sư Tĩnh xếp trên hắn, còn về người sau đó... Hắn chỉ mơ hồ nhớ được, hạng ba là một người họ Quý, còn phía sau nữa thì chẳng có chút ấn tượng nào.

Đáng tiếc, đôi thiên tài bất thế này lại chẳng phải thần tiên quyến lữ, từ khi bọn họ được hai phe Ma và Đạo cướp về, đã quyết định ngày sau sẽ có một kẻ phải chết.

Lâm Thủ Khê từ từ nhắm hai mắt, lòng bàn tay dính nhớp nắm chặt lấy kiếm, mũi kiếm rủ xuống đất.

Hắn tự nhận thấy mình là một sát thủ có linh cảm rất mạnh, nếu như trùng hợp có thể đâm ra một kiếm kinh thiên, Mộ Sư Tĩnh kia dù có vạn pháp hộ thân cũng rất có thể sẽ bị một kiếm giết chết.

Gió xen lẫn mưa rót thẳng vào song cửa sổ, không ngừng rít gào.

Thời khắc này, hắn đột nhiên mở mắt.

Nàng đến rồi!

...

Mộ Sư Tĩnh đứng phía trên đuôi diều hâu, đạo y bằng lụa phấp phới theo gió.

Lưỡi kiếm cũng giống như đôi mắt u tĩnh của nàng, nhìn thẳng tòa thành trong mưa gió này.

Tòa thành chết này là nơi nàng sinh ra nhưng nếu như không phải có lệnh của sư môn, nàng thật sự không muốn trở về.

Đây là cấm địa thiên hạ đều biết, linh khí mục nát đã lắng đọng có xua đi cũng không sạch, người bình thường bước vào sẽ lập tức bị ăn mòn. Dù hôm nay nàng mang theo đôi vớ tuyết trắng làm từ Tà Băng Ti nhưng lúc chạm vào mặt đất cũng vẫn cảm thấy khó chịu.

Tòa thành này rất nổi tiếng trong giới tu đạo, nhưng hôm nay, khi chân chính đến nơi đây, nàng mới phát hiện nó còn quỷ dị hơn so với trong tưởng tượng của nàng.

Tòa thành chết này vốn đã bị triều đình niêm phong 15 năm, dùng mấy cái xích sắt lớn khóa lại, bất kỳ người nào cũng không được đi vào. Nhưng hôm nay, lúc Lâm Thủ Khê chạy trốn tới nơi này, cửa lại đột nhiên mở ra một con đường nhỏ, chốt sắt cũng bị nứt gãy rơi xuống đất.

Trước lúc vào thành, trời vẫn còn nắng, vạn dặm không mây nhưng khi nàng vừa bước vào trong thành, chỉ trong chớp mắt, trời đã tối sầm lại, mưa to như trút nước.

Trong thành và ngoài thành rõ ràng là hai thế giới hoàn toàn khác biệt!

Suốt dọc đường truy sát Lâm Thủ Khê, nàng đã phá vỡ không ít cửa trong mớ kiến trúc cũ kỹ này, bên trong những phòng ở đã phủ kín tro bụi lại là một cảnh tượng quỷ dị khác.

Tại thế tục, rất nhiều người sẽ bày biện một vài pho tượng Tôn giả, tiêu tai cầu phúc, cư dân bên trong tòa thành chết này cũng không ngoại lệ, có điều pho tượng bọn họ cung phụng không phải thần cũng không phải phật. Những pho tượng vặn vẹo mà quỷ dị này, phần lớn có đầu lâu bạch tuộc, thân thể vảy trùng, cho dù là dùng đá khắc nên thì cũng khiến người ta cảm thấy lạnh gáy.

Trên thế giới thật sự có yêu nghiệt thế này ư?

Mộ Sư Tĩnh thanh tu từ nhỏ, luôn dùng lễ kính thần minh, đạo tâm vốn nên yên tĩnh không tì vết.

Nhưng từ khi bước vào thành đến bây giờ, nàng luôn cảm thấy trong lòng có âm thanh rầm rì, giống như đang muốn kể ra bí mật đáng sợ gì đó.

Thiếu nữ lấy lại bình tĩnh, ngưng mắt nhìn ra xa, từ trong màn mưa bụi nàng có thể thấy được một sợi dây đỏ rất nhạt, đó chính là chỗ ẩn thân của Lâm Thủ Khê.

Dây đỏ là cảm giác của nàng.

Thể phách của Lâm Thủ Khê cử thế vô song, cảm giác của nàng lại chính là thiên hạ đệ nhất.

Nàng nhìn qua Quan Âm Các âm u nơi dây dỏ dừng lại kia, nhẹ nhàng nhảy vào trong màn mưa to.

Thiếu nữ gần mười lăm tuổi xé màn mưa, hối hả bước đi trên con đường trắng xóa.

Nàng dừng lại trước tòa Quan Âm Các cao hai tầng lầu kia.

...

Mưa to vẫn không có chút dấu vết nào là sẽ ngừng lại.

Lúc Mộ Sư Tĩnh đến ngoài cửa, Lâm Thủ Khê đã nhận ra.

Đối thủ lúc bình sinh ít có dịp gặp mặt này, cách hắn chỉ có một cánh cửa!

"Quan Âm Bồ Tát phù hộ." Ma Môn vốn không tin thần, nhưng hắn vẫn mặc niệm một câu.

Bên trong Quan Âm Các, tượng Thiên Thủ Quan Âm đứng thẳng sau lưng hắn, trên đầu là khung phật quang. Trong bóng tối vô biên này, tay hắn nắm chặt kiếm, thái dương không ngừng nhảy lên, cảm giác đau đớn kịch liệt không ngừng xé rách thân thể hắn nhưng lại không cách nào khiến bàn tay đang cầm kiếm trở nên run rẩy.

Kiếm trong tay cũng đã theo bầu bạn với hắn rất nhiều năm, giờ phút này, nó giống như là có thể cảm giác được tâm ý của chủ nhân, mũi nhọn thầm giấu, như một con sói đang ẩn núp trong bóng tối.

Mưa to, tiếng tim đập, hô hấp, kiếm ý, sát khí...

Tiếng mưa rơi ồn ào quấy nhiễu cảm giác của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang