• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Đạo sĩ đặt tảng đá lên tay trái của hắn, để hắn nắm chặt. Sau đó nhìn cổ tay tiểu nam hài, hỏi: "Tên gì? Từng có hôn phối, từng sinh hoạt vợ chồng?"

Tiểu nam hài vừa báo tên mình xong, liền lắc đầu, biểu thị mình vẫn là thân thể đồng nam.

Đạo sĩ nhẹ gật đầu, lông mày chợt nhíu lại.

Hắn ta cầm lấy kiếm gỗ, lướt một vòng trên cánh tay tiểu nam hài kia, một tầng đất xám rơi xuống khỏi tay tiểu nam hài, để lộ làn da thật. Trên làn da, đột nhiên có một đường vân nhỏ màu tím đen, giống như có sâu hút máu trốn phía dưới lớp da.

Lâm Thủ Khê nhìn thấy đường vân tím đen kia liền biết hắn ta chắc chắn sẽ phải chết.

Với tình huống này, hắn đã quá quen thuộc, đây là triệu chứng bị ma tức ô nhiễm, một khi bị ô nhiễm cho dù là sư phụ hắn cũng không thể sống sót.

Hắn đoán không sai, thế giới này cũng chứa đầy ma tức, hoặc là nói, nơi này rất có thể chính là ngọn nguồn của ma tức.

"Ngươi bị tà vật nhiễm bẩn." Giọng nói của đại sĩ lạnh lùng.

Hai con ngươi tiểu nam hài thít chặt, da của hắn ta vốn đen, vốn định dùng chút bùn để che lấp, lừa dối qua ải nhưng không ngờ ánh mắt của đạo sĩ này lại sáng như điện, cho dù trong hoàn cảnh mờ tối thế này vẫn có thể nhìn thấu lớp ngụy trang của hắn ta.

"Không! Không phải... Đây là bớt, bớt... Từ trong bụng mẹ đã có! Ta không bị tà ma nhiễm bẩn, không có... Chân nhân, thần tiên, ngài phải tin tưởng ta!"

Tiểu nam hài ngẩng đầu, khuôn mặt vốn đen nhám bị dọa đến trắng bệch, nói năng lộn xộn, thân thể run rẩy như giật điện.

Đạo sĩ lạnh lùng nhìn về phía hắn ta.

Một điểm nhỏ màu máu xuất hiện trước ngực tiểu nam hài, nhanh chóng khuếch trương thành một mảng màu đỏ máu, ánh sáng trong mắt tiểu nam hài tan rã, trong cổ họng phát ra mấy âm tiết vô nghĩa, ngã sụp xuống mặt đất, chết đi.

Đạo sĩ liếc qua hai người đệ tử ngồi quỳ ở phía trước, hai người đệ tử không cách nào xem nhẹ ánh mắt kia, nơm nớp đứng dậy, dọn thi thể tiểu nam hài đi, ném xuống dưới vách.

Lâm Thủ Khê nghĩ đến lỗ máu trên ngực tiểu nam hài, trên mặt khó nén kinh hãi.

"Đừng sợ, sẽ còn rất nhiều người chết." Thiếu nữ tóc trắng nhìn hắn một cái, hạ giọng nói.

Nàng tưởng rằng hắn sợ hãi vì tiểu nam hài bị giết nhưng thứ làm cho Lâm Thủ Khê thực sự kinh ngạc là một kiếm kia của đạo sĩ. Hắn đã là cao thủ số một số hai ở thế giới của mình, nhưng vẫn không thể nhìn rõ đạo nhân trẻ tuổi này xuất kiếm thế nào.

Thiếu nữ cùng hắn ngồi xuống trong đám người.

Tư thế ngồi của nàng đoan chính, đầu hơi cúi, tựa như không quen biết ai.

Lâm Thủ Khê khó nén lòng hiếu kỳ, hắn thu lại sát ý theo bản năng, lặng lẽ nâng mắt, nhìn về phía đạo sĩ kia.

Lại có một thiếu niên khác bị đạo sĩ gọi lên.

Thiếu niên này có dáng người thô kệch, quần áo trông hơi quý khí, có lẽ gia thế không tầm thường.

"Vương, vương quý." Cơ thể gã run lên.

Đạo sĩ nhìn thoáng qua cổ tay gã, đưa tảng đá cho gã, lặp lại câu hỏi: "Có hôn phối? Có sinh hoạt vợ chồng?"

Đôi chân thiếu niên run rẩy, không tự chủ được quỳ gối trước mặt đạo sĩ, run giọng: "Chưa... Chưa từng."

"Ông --"

Tảng đá phát ra âm thanh chói tai, tất cả mọi người ở đây cũng vì thế mà run lên, lưng eo không khỏi ưỡn thẳng.

Thiếu niên mập mạp ngã ngồi trên mặt đất sợ đến vỡ mật. Dạng thiếu gia quý phú từ trứng nước như gã, mặc dù còn chưa thành hôn nhưng trong nhà có không ít thị nữ, sao có thể còn là đồng nam được? Lúc trước, đây vốn là thứ để gã mang ra khoác lác với các thiếu gia khác, bây giờ lại thành đao lấy đi tính mạng của gã."

Gã quỳ bịch xuống mặt đất, hô lớn: "Ta là Tam thiếu gia của Vương gia, ta cũng không biết sao mình lại tới đây, nghe nói Chân Nhân là người của núi Vân Không.. Nhà ta có quen biết với một vị trưởng lão của núi Vân Không, ngươi đưa ta về Vương gia, ta nhất định sẽ dốc hết tài lực báo đáp ngươi..."

Một tiếng kêu thảm vang lên, máu tươi nhuộm đỏ lưng gã, gã ngã xuống mặt đất, run rẩy hai lần, cuối cùng bất động.

Kế tiếp chính là thiếu nữ tóc trắng kia.

Như các đệ tử trước, nàng ta cần trả lời ba vấn đề kia.

Thiếu nữ cầm tảng đá, cho Chân Nhân nhìn thoáng qua cổ tay, sau đó nhẹ giọng trả lời: "Ta tên là Tiểu Hòa, chưa có hôn phối, sinh hoạt vợ chồng..."

Nàng hơi ngập ngừng, dường như đang do dự.

Chân Nhân nhìn nàng một cái, cũng có chút giật mình, hỏi: "Lần đầu là khi mấy tuổi."

"Mười tám tuổi."

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Chân Nhân lại hỏi tiếp nghi hoặc của tất cả những người ở đây: "Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi."

"Mười bốn tuổi." Tiểu Hòa trả lời.

Tảng đá trong tay nàng ta không có phản ứng gì, điều này nói rõ rất có thể nàng ta đã nói thật.

Đây là... Chuyện gì xảy ra?

Rốt cuộc Chân Nhân cũng là người có kiến thức rộng rãi, hắn ta nhìu mày, lấy ra một cây bút, một lát sau trên giấy xuất hiện một hàng chữ: Nghi "Dự kiến chi linh căn'.

Tiểu Hòa xoay người, đi trở về, vuốt vuốt váy vải ngồi dưới đất, mông ngồi trên đôi chân nhỏ, để lộ ra mắt cá nhân trắng muốt.

Lâm Thủ Khê không dám chắc có phải là do mình nhầm hay không, hắn thấy lúc Tiểu Hòa về tới, có hơi liếc mắt nhìn hắn một cái, bên trong đôi mắt lạnh nhạt là cảm xúc mờ mịt như sương.

Kế tiếp chính là hắn.

Hắn đi tới trước mặt đạo nhân như yêu như ma này, một cảm giác áp bách không cách nào chống cự đè xuống lồng ngực.

Lúc trước, cho dù có so kiếm với sư phụ, hắn cũng chưa từng có cảm giác như vậy.

Hắn cầm lấy tảng đá đạo nhân đưa cho, hình như có thứ gì từ tảng đá chui vào lòng bàn tay, làm cho cánh tay hắn phát lạnh, chỉ cần hắn nói dối, tảng đá này sẽ phát ra tiếng chuông của tử vong.

Đạo nhân nhìn qua cánh tay hắn, xác nhận hắn không bị tà vật ô nhiễm, rồi đặt câu hỏi như bình thường: "Tên? Từng có hôn phối, từng sinh hoạt vợ chồng?"

"Lâm Thủ Khê." Hắn trả lời từng chữ: "Chưa có hôn phối, chưa từng sinh hoạt vợ chồng."

Dù biết rõ bản thân mình nói thật nhưng Lâm Thủ Khê vẫn không có chút cảm giác an toàn nào, thậm chí còn có một loại ảo giác rằng tảng đá sẽ vang lên bất cứ lúc nào.

Trong võ lâm lúc trước, hắn cũng thuộc hàng cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng bây giờ, bản thân ở trong một thế giới xa lạ, còn đối diện với đạo nhân sâu không lường được này. Hắn quả thực chưa thể quen được với loại cảm giác từ trên cao rót xuống này nên cần phải học cách dần tiếp nhận thế giới mới.

Tảng đá không phát ra tiếng động.

Đạo nhân ừ một tiếng.

Lâm Thủ Khê không dám buông lỏng, khóe mắt hắn khẽ liếc qua khuôn mặt của đạo nhân, dưới khuôn mặt phủ kín phấn trắng kia, hình như có dấu vết bị bỏng rất nặng, hắn lập tức thu tầm mắt lại, trả tảng đá về.

Lúc đưa tảng đá về, hắn mơ hồ nhìn thấy cái gì, vô ý thức nhìn về phía bên phải.

Chỉ thấy trên cửa sổ kia, chẳng biết từ lúc nào đã có vô số cái bóng đen đang bò trên đó!

Cái bóng này giống như mọt đứa trẻ, kéo theo cái đuôi rất dài, thân thể cồng kềnh nửa hư thối giống như dính trên cửa sổ, lớp thịt nhăn nheo đè ép ngũ quan, đôi con ngươi lồi lên nhìn chằm chằm vào trong phòng, phát ra màu đỏ tươi. Bọn chúng nhếch môi, lộ ra đám răng trắng nhởn, giống như là đang cười.

Lâm Thủ Khê không tự chủ được đứng thẳng người.

Những người khác trong phòng vẫn đang chăm chú nhìn đạo nhân, ngoài trừ hắn hình như không có ai phát hiện những yêu vật này đang tồn tại.

"Ngươi đang nhìn cái gì?"

Một tiếng quát hỏi bỗng nhiên vang lên, ánh mắt lợi hại của đạo nhân kia rơi xuống người hắn.

Ầm ầm!

Tia chớp xẹt ngang!

Lâm Thủ Khê đột nhiên tỉnh táo lại.

Trong đầu hắn hiện ra dáng vẻ tuyên thệ của mình trước khi sư phụ lâm chung.

Trước khi quyết chiến với Mộ Sư Tĩnh, hắn vốn tưởng rằng mình không có cơ hội hoàn thành lời thề, cho dù là lúc vung kiếm về phía Tà Thần cũng là ôm lòng phải chết, chỉ vì muốn lúc xuống suối vàng nhìn thấy sư phụ có thể không hổ thẹn.

Nhưng trời đất xui khiến, vận mệnh dẫn lối hắn đến thế giới này, rất có thể, nơi này chính là đầu nguồn của ô nhiễm. Hắn còn sống, còn có cơ hội hoàn thành lời hứa của mình.

Đây đã là chuyện vô cùng may mắn.

Vẻ kinh sợ trong mắt Lâm Thủ Khê đã rút đi, hắn nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh trả lời: "Chân Nhân, mưa lớn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK