Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Năm bảy tuổi, hắn đã học xong tất cả các võ thuật, đạo thuật của Ma Môn.
Cũng trong năm này, hắn tò mò hỏi môn chủ Ma Môn: "Sư phụ, nếu trước kia chúng ta đã là cái gì tông, vậy chúng ta còn tuyệt học truyền thừa của tông phái sao?"
"Không có, bởi vì phương pháp này cùng phương pháp thổ nạp chân khí cũng không tương thông." Sư phụ bất đắc dĩ nói. "Chúng ta vốn chỉ là một môn phái nhỏ không tranh quyền thế, chỉ muốn hưởng thụ thú vui nhỏ nhoi trong cuộc sống, nhưng sau khi tổ sư nhận được quyển sách từ con ngư xà kia, sứ mệnh liền giáng lâm xuống trên người chúng ta. Chúng ta nhất định phải vứt bỏ hết thảy quá khứ, thề chết chống lại việc xâm lấn của ma tức."
Lâm Thủ Khê tiếc nuối nhẹ gật đầu.
"Chớ suy nghĩ lung tung, bắt đầu từ ngày mai, con phải quên hết pháp thuật đã học trong ba năm qua." Sư phụ nói.
"Con không có suy nghĩ lung tung." Lâm Thủ Khê bắt nhầm trọng điểm.
Sư phụ nhìn hắn: "Con hẳn nên hỏi là vì sao?"
"Ừm... Vì sao?"
"bởi vì, bọn chúng sẽ dung hội cùng một chỗ, trở thành kiếm pháp mạnh nhất Ma Môn, Bạch Đồng Hắc Hoàng Kiếm Kinh." Sư phụ nói xong câu này, phất tay áo rời đi.
Bạch Đồng Hắc Hoàng là thần mà Ma Môn thờ phụng.
Pho tượng này đứng ở trước sơn môn, gống như một ngọn lửa màu đen trong cơn cuồng phong, cao ngạo uy nghiêm, hùng nhưng bất diệt. Đôi bạch đồng kia không có nửa điểm tạp sắc, nội uẩn sí quang (1), giống như có thể khám phá toàn thảy thiên hạ chỉ trong khoảnh khắc.
(1) Bên trong ẩn chứa ánh lửa.
Theo lời sư phụ nói, lầu đầu tiên cũng là lần duy nhất tổ sư nhìn thấy nó là ở trong mộng.
Cũng chính bởi vì Hắc Hoàng truyền thụ kiếm kinh cho tổ sư trong mộng cạnh nên lúc này mới củng cố tín niệm của tổ sư.
Bạch Đồng Hắc Hoàng Kiếm Kinh có tổng cộng chín tầng, nhìn như đơn giản nhưng thực ra lại vô cùng thâm thúy, đã nhiều năm vậy rồi nhưng vẫn chưa có ai tu được đến tầng cuối cùng của nó.
"Rồng đứng đầu bách lân, hoàng là vương của vạn tước, con ngậm vảy mà sinh, sau khi tu được kiếm này, tương lai nhất định vô địch thiên hạ."
Ngày đầu tiên Lâm Thủ Khê tu kiếm, sư phụ đã dùng những lời này cổ vũ hắn.
"Thế nhưng là tục ngữ nói, ma cao một thước đạo cao một trượng..." Lâm Thủ Khê muốn nói lại thôi.
"Đó là tục ngữ của Đạo Môn, tục ngữ của chúng ta thì ngược lại." Sư phụ vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Huống chi, tục ngữ còn nói, xích có sở đoản, thốn có sở trường."
Lâm Thủ Khê suy tư gật đầu.
Hắn vốn có thiên phú, nên không phụ sự chờ mong của sư phụ, chỉ mấy năm ngắn ngủi liền tu tới tầng thứ tám, vượt qua chúng sư huynh sư tỷ.
Nhưng nhân sinh không giống tu đạo, sẽ không bởi vì hắn thiên phú hơn người mà vĩnh viễn thuận buồm xuôi gió.
Năm mười bốn tuổi, sư phụ hắn chết.
Ông là bị chân khí ăn mòn mà chết.
Ngày ấy, sư phụ gọi Lâm Thủ Khê tới phòng mình, đưa cổ tay ra cho hắn nhìn. Trên cổ tay già nưa, thình lình có một đường vân màu tím đen, in chặt ở đó như một con sâu lớn.
"Ta sắp chết." Sư phụ bình tĩnh nói..
"Con... còn có thể làm gì?" Lâm Thủ Khê cảm thấy vô cùng đau lòng.
"Thủ Khê, con là đệ tử ta trút xuống nhiều tâm huyết nhất, hôm nay gọi con đến là muốn dạy cho con vài thứ cuối cùng." Sư phụ nhìn hắn, lời nói mang theo hàm ý sâu xa.
Lâm Thủ Khê vốn cho là sư phụ muốn dạy cho hắn bản lĩnh cuối cùng, nhưng không có, sư phụ chỉ để hắn tận mắt nhìn thấy, chân khí màu tím đen kia từng chút từng chút ăn mòn bộ thân thể này, ăn hết.
Làn da bị tơ máu màu tím đen chiếm cứ, xương cốt trong cơ thể bị hòa tan, thân thể giống như một căn phòng đã mất đi sự chống đỡ, vặn vẹo sụp đổ, không còn hình dạng. Đó là ác quỷ mục nát trong cơ thể ông thức tỉnh, đang từng chút thay thế ông.
Hôm nay Lâm Thủ Khê mới phát hiện, hóa ra sư phụ đã già như vậy rồi.
Hắn rút kiếm ra muốn tiễn sư phụ một đoạn nhưng sư phụ vừa rên rỉ đau đớn vừa dùng sức lắc đầu với hắn.
Lớp da bọc lấy máu thịt hư hối, cảm giác đau nhức, dính dính tanh hôi khó ngửi cùng sự thống khổ mà lão nhân phải chịu đựng khó có thể tưởng tượng. Không biết trải qua bao lâu, trời dần dần đen đi, một tiếng vang kỳ dị đột nhiên xuất hiện, đó là tiếng con mắt lăn xuống, vỡ nát trên mặt đất. Tiếp sau đó là tiếng kêu thảm vang lên, quỷ dị như yêu.
Lâm Thủ Khê quỳ trên mặt đất, sờ lên mặt mình, khắp bàn tay hắn đều là nước mắt.
Hắn mang theo bội kiếm của sư phụ, đây là bội kiếm do các đời tông chủ ma tông truyền lại, tên là Tử Chứng, tên của thanh kiếm này rất không may mắn, lộ ra ý chí hẳn phải chết không sờn.
Hắn dùng kiếm cắt ngang qua lòng bàn tay mình.
"Tà Long chuyển sinh làm người, miệng ngậm vảy ngược, làm hại thương sinh... Sư phụ, khi còn bé người tin tưởng con, bây giờ con cũng sẽ không để người thất vọng." Lâm Thủ Khê nhìn vết thương sâu tận xương kia, cất lời thề: "Chắc chắn có một ngày, con sẽ trừ bỏ hết thảy tà, khiến thế gian có được cuộc sống mới."
...
Bên trong cơn mưa to đầy gió chớp, Mộ Sư Tĩnh nhìn thấy Lâm Thủ Khê khó khăn đứng lên.
Hắn chậm rãi nhặt kiếm lên từ trong màn mưa, yếu quyết của tâm pháp Bạch Đồng Hắc Hoàng Kiếm Kinh chiếm cứ toàn thân, ép thương thế của hắn xuống như kỳ tích! Hắn chủ động đi về phía yêu ma kia, mũi kiếm kéo lê trên mặt đất, tạo nên vết ngấn nước rất dài.
Ngươi chính là ngọn nguồn của mọi ô uế... Lâm Thủ Khê bỗng nhiên muốn bật cười.
"Ngươi muốn làm gì?" Mộ Sư Tĩnh lạnh giọng hỏi hắn.
"Đây chính là thần minh các ngươi tôn kính sao?" Lâm Thủ Khê không trả lời nàng, mà lên tiếng hỏi ngược lại.
"Sao... sao có thể?" Mộ Sư Tĩnh bối rối.
Nơi này là tử thành, là trung tâm của chân khí, trên thân của yêu vật đáng sợ này cũng có chân khí dồi dào khiến cho người ta buồn nôn, nhưng... Nhưng mà, thần minh sao có thể là loại vật này?
"Đây cũng không phải là thần! Nó là ma, là yêu ma gây ra mọi nhiễu loạn, chân khí vốn là vật thần ban cho, tinh khiết không một hạt bụi, là nó làm ô nhiễm chân khí!" Ngữ điệu của Mộ Sư Tĩnh kiên định, môi đỏ lại run rẩy.
"Là ma..." Lâm Thủ Khê cười khẽ, giống như là đang mỉa mai.
Hắn không nói thêm gì nữa, xoay người, nhìn thẳng vào hình dáng của yêu ma kia. Máu tươi tuôn ra tràn mi, chảy qua khuôn mặt tái nhợt. Hắn phi nước đại ngược gió, vung kiếm dậm chân, nhảy lên một cái, thả người chém về phía đại ma kia, lưỡi kiếm mang theo tia sáng lạnh giống như một mặt trăng vỡ.
Cảnh tượng giống như đang dừng lại, đồng loại duy nhất trên thế giới sắp bị giết chết, Mộ Sư Tĩnh bỗng dưng cảm thấy có một chút cô độc. Tiếng cười lạnh trước khi quay người của hắn vang lên bên tai nàng, trở thành âm thanh vô cùng chói tai, nàng nghe hiểu.
"Là ma..." Mộ Sư Tĩnh cũng nhặt kiếm của mình từ dưới đất lên, lưỡi kiếm như gương, chiếu ra khuôn mặt trắng như sứ của nàng: "Đạo Môn truyền thừa đến nay đã ba trăm năm, đều lấy trừ ma vệ đạo làm tôn chỉ, bây giờ ma đã tới trước người, Sư Tĩnh... Há có thể làm như không thấy?"
Thanh âm của thiếu nữ non nớt, bên trong không linh lại lộ ra đau thương cùng quyết tuyệt.
Tâm quyết Đạo Môn lại lần nữa lưu chuyển.
Tuyệt vọng cùng sợ hãi trong nội tâm bị thuyết phục, thanh kiếm xoay một vòng trong không trung, cơ thể của nàng bay lượn, hét to xông vào bên trong màn mưa trắng xóa.
Yêu ma đang ở trước mắt, thiếu nữ giống như một con cá bạc lẻ loi, liệt lực mở ra vây cá, cố gắng nhảy lên, nhào về phía bầu trời trống rỗng.
Hai vị truyền nhân của Đạo Môn cùng Ma Môn lần lượt vung kiếm chém về phía Tà Thần, kiếm mang sáng như sao băng!