Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Ngày thứ ba, Vân chân nhân đúng giờ đi tới.
Trong ba ngày này, Lâm Thủ Khê và Tiểu Hòa cùng ra cùng vào nơi tu hành, thỉnh thoảng cũng nói chuyện phiếm vài câu.
Nhìn qua Lâm Thủ Khê rất nhàn nhã và tản mạn, Tiểu Hòa cũng yên tĩnh đi theo bên người hắn, chậm rãi ngồi xuống tu hành, dáng vẻ nhã nhặn, không có chút cảm giác khẩn trương nào cả.
Vương Nhị Quan là người chăm chỉ nhất, gã là người dậy sớm nhất, ngủ trễ nhất, mỗi khi ăn cơm đều xoa cái bụng của mình rồi cảm thán, nói nếu như mình có thể kiên trì cố gắng như vậy, không tới một tháng chắc hẳn sẽ gầy đi.
Cố gắng của gã đúng là có hiệu quả, lực khống chế đối với chân khí của Vương Nhị Quan đã tăng nhanh tới mức độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nghiễm nhiên đã là kẻ mạnh nhất trong bốn người.
Kỷ Lạc Dương nhìn qua là người ổn trọng nhất, Lâm Thủ Khê cũng đã từng quan sát cách luyện quyền của người này, dù là dựa vào tầm mắt của hắn cũng khó tìm ra tì vết nào cả.
Thái độ của Kỷ Lạc Dương đối với Lâm Thủ Khê cũng khá là thân mật, thậm chí còn chủ động nói ra muốn chữa trị thương thế giúp Lâm Thủ Khê nữa.
Điều này làm cho Vương Nhị Quan rất căng thẳng, dù sao một tên phế nhân càng làm cho người khác có cảm giác an toàn hơn chút.
Thế nhưng Lâm Thủ Khê vẫn cự tuyệt.
"Không thể tu hành, ngươi không cảm thấy mất mác sao?"
Tiểu Hòa ngồi cạnh hắn, ôm đầu gối, váy tơ tằm bao phủ bắp chân, vô cùng lóa mắt.
"Đương nhiên sẽ mất mác." Lâm Thủ Khê nói.
Hai ngày qua, nhìn hắn có vẻ như tản mạn, thực ra hắn vẫn luôn tự chữa trị thương thế bản thân, tốc độ khôi phục vết thương của hắn còn nhanh hơn so với tưởng tượng của hắn, thế nhưng vẫn không đủ.
"Tới cùng thì ngươi bị thương ở đâu? Ta có thể băng bó giúp ngươi mà." Tiểu Hòa nói.
"Là nội thương." Lâm Thủ Khê nói.
"À... người nào có thể làm ngươi bị thương nặng tới vậy? "Tiểu Hòa hỏi.
"Một thiếu nữ cùng tuổi với ta." Lâm Thủ Khê trả lời.
"Nàng ta là kẻ thù của ngươi hả?"
"Coi như kẻ thù đi." Lâm Thủ Khê nói.
"Coi như?" Tiểu Hòa nhíu mày, hỏi: "Không phải là vì yêu sinh hận đấy chứ?"
"Ngươi đang suy nghĩ vớ vẩn gì vậy?" Lâm Thủ Khê cười khổ lắc đầu.
Tiểu Hòa cũng mỉm cười, nàng bỗng nhớ tới chuyện gì đó, vội hỏi: "Đúng rồi, ngày đó khi ta tới gọi tỉnh ngươi, khi ngươi thấy ta, có phải đã gọi ta là cái gì?"
"Hả?"
Lâm Thủ Khê hơi giật mình, sau đó nhớ tới, khi đó hắn còn đang hoa mắt, chỉ vừa mới thấy được mái tóc màu trắng, đã ngộ nhận người trước mặt là một bà lão, đã gọi...
"Có phải khi đó ngươi đã gọi ta là..." Tiểu Hòa nghĩ lại, đắn đo nói: "Ừ... lão bà?"
"Ta..." Lâm Thủ Khê không biết nên giải thích như thế nào nữa.
"Ý là lão bà bà hay sao?" Tiểu Hòa thường ở rừng sâu, cũng không hiểu một số từ ngữ, nàng xoa nhẹ gương mặt của mình, hỏi: "Ta rất già sao?"
Lâm Thủ Khê đang định giải thích hiểu lầm này, thế nhưng Kỷ Lạc Dương lại không đúng lúc mở mắt ra, khóe miệng mỉm cười, nói: "Cũng không phải ý là lão bà bà, ít hơn một chữ, ý nghĩa lại khác một trời một vực."
"Hả? Vậy đó là ý gì?" Tiểu Hòa hỏi lại.
"Ý là vợ." Kỷ Lạc Dương thẳng thắn.
Tiểu Hòa nhếch miệng, gương mặt non nớt đỏ bừng lên, nàng vuốt váy đứng dậy, sau khi nói một câu 'lỗ mãng' rồi cúi đầu chạy trở về phòng, nhanh chóng đóng cửa lại.
Lâm Thủ Khê thở dài, thầm nghĩ lần này hoàn toàn không nói rõ ràng được rồi.
Kỷ Lạc Dương thì cười với vẻ hả hê.
Chiều hôm ấy, Kỷ Lạc Dương còn mời Lâm Thủ Khê so tài võ nghệ, Lâm Thủ Khê lần đầu tiên đáp ứng.
Bọn họ chỉ so tài chiêu thức quyền cước đơn giản, không sử dụng chân khí, Kỷ Lạc Dương biết hắn đang bị thương, cho nên ra tay cũng không nặng.
Vương Nhị Quan kinh ngạc phát hiện, chiêu thức của cái tên Lâm Thủ Khê này vẫn rất đẹp.
Thế nhưng không có chân khí để vận dụng, chiêu thức đẹp hơn nữa thì có ích lợi gì.
"Phô trương." Vương Nhị Quan chẳng quan tâm.
Khi Tiểu Hòa lại đi ra ngoài, Vương Nhị Quan còn tiến tới châm chọc: "Tiểu Hòa cô nương, ngươi xem, ngươi chỉ mới biến mất cho tới trưa mà thôi, phu quân nhà ngươi sắp theo người đàn ông khác rồi kìa."
Tiểu Hòa nhìn thấy Lâm Thủ Khê và Kỷ Lạc Dương đang so đấu, cắn môi rồi hừ một tiếng: "Ai là vợ của hắn chứ."
Thế nhưng khi ăn tối, bọn họ vẫn như cũ ngồi chung một nơi ăn cơm.
"Về sau không cho phép gọi ta như vậy." Tiểu Hòa nói với vẻ nghiêm túc.
"Được." Lâm Thủ Khê đáp ứng vô cùng sảng khoái.
Không khí bỗng trở nên yên tĩnh, Lâm Thủ Khê quay đầu lại, lại thấy Tiểu Hòa đang nhìn mình chằm chằm, mím môi lại, mặt lạnh như tiền.
"Ta lại nói gì sai sao?" Trước kia Lâm Thủ Khê vẫn luôn không cảm thấy mình đần, thế nhưng gần đây lại bắt đầu tự nghi ngờ bản thân.
"Không sai." Tiểu Hòa hừ nhẹ, lại đứng dậy trở về phòng.
Lâm Thủ Khê trầm tư một lát, sau đó nhìn về phía Vương Nhị Quan và Kỷ Lạc Dương, khiêm tốn mà hỏi: "Nàng nói là không sai, tới cùng là không sai hay là... đúng vậy?"
Vương Nhị Quan cười lớn, Kỷ Lạc Dương thì trêu ghẹo, nói: "Trước kia các tiền bối của ngươi không dạy những thứ này cho ngươi hay sao?"
"À thì cũng đã dạy qua." Lâm Thủ Khê nói.
"Dạy thế nào?" Kỷ Lạc Dương tò mò hỏi.
"Lấy bất biến ứng vạn biến." Lâm Thủ Khê nói xong, tiếp tục cắm đầu ăn cơm, chấp hành lời dạy bảo của sư môn.
Kỷ Lạc Dương kinh ngạc ngẩn người.
Sách lược của Lâm Thủ Khê khá hữu hiệu, ngày thứ hai, Tiểu Hòa lại bình thường như chưa từng xảy ra cái gì, tiếp tục cùng hắn tu hành, ăn cơm.
Kỷ Lạc Dương thấy vậy, gọi đùa đây là 'vợ chồng không có thù cách đêm', Tiểu Hòa hung dữ trừng mắt nhìn hắn ta.
Ngày hôm nay, thời tiết không phải rất tốt, mây mù che phủ, thỉnh thoảng mới thấy được sắc trời, Tiểu Hòa ngồi tại vách đá, nhìn lên một con chim kỳ quái màu đen đang bay trên trời, ánh mắt theo nó cùng lướt qua hồ lớn khô cạn.
"Cũng không biết vị Thần Trấn Thủ kia có dạng gì." Tiểu Hòa nói: "Cô cô của ta đã từng nói, Thần linh có thể sống tới bây giờ, tuyệt đối là một vị hùng chủ đã từng bá tuyệt một phương tại những năm đó, mặc dù nó chỉ còn sót lại một mạch, thế nhưng có thể chém giết Thần linh, lại là một thứ đáng sợ như thế nào chứ... Thứ kia, sẽ không âm thầm chú ý tới chúng ta chứ."
Nàng nói xong liền nhích lại gần bên người Lâm Thủ Khê.